Chồng Ngoại Tình Với Nữ Thực Tập Sinh - Chương 11
Và như thế, câu chuyện khép lại bằng hình ảnh Diệp Vy ngồi lặng trên chuyến bay ra nước ngoài, ánh mắt hướng ra bầu trời xanh thẳm, lòng nhẹ tênh, không vướng bận.
Cô đã từng yêu – yêu hết lòng, yêu không toan tính. Cô từng hy sinh cơ hội quý giá của đời mình, từng gác lại đam mê và sự nghiệp để ở lại bên người đàn ông mà cô nghĩ sẽ là bến đỗ trọn đời. Thế nhưng, đáp lại sự thủy chung và hết lòng ấy… lại là sự phản bội đau đớn nhất – đến từ chính người cô đặt trọn niềm tin.
Quân Hạo – người từng chạy xe giao hàng giữa đêm khuya chỉ để mua cho cô chiếc nhẫn cưới. Người từng gọi cô là “bà xã” với giọng điệu đầy yêu chiều. Người từng vì cô mà ngã xe đổ máu, vẫn mỉm cười lau nước mắt cho cô và nói: “Ngốc à, anh chỉ muốn sớm cưới em về nhà.”
Thế nhưng, người đàn ông đó – sau mười năm bên nhau – lại quay lưng chỉ vì một cô gái trẻ vừa xinh đẹp vừa yếu đuối. Một ánh mắt đáng thương, một lời nói mềm mỏng… cũng đủ khiến anh thay đổi, đủ để anh quên hết tháng năm từng có với vợ mình.
Tình yêu, khi bị so sánh với những thứ mới lạ và nhất thời, sẽ luôn thua thiệt. Bởi không phải ai cũng đủ sâu sắc để hiểu: điều bền vững nhất, chính là người ở bên ta khi tay trắng.
Nhưng điều khiến Diệp Vy trở nên đặc biệt, là cô không để sự phản bội ấy làm hoen ố cuộc đời mình. Cô không khóc lóc, không oán hận, không làm ầm ỹ để níu giữ một người đã muốn rời đi. Cô lựa chọn rời đi trong im lặng, nhưng đó là sự im lặng mạnh mẽ nhất.
Một người phụ nữ tưởng như yếu đuối lại có thể tự mình hoàn tất thủ tục ly hôn, bán nhà, sắp xếp tương lai và lên đường sang một đất nước xa xôi để theo đuổi đam mê từng bỏ lỡ. Không còn là một cô gái đặt cả cuộc đời mình vào tay người khác, Diệp Vy của hiện tại đã học cách nắm lấy vận mệnh chính mình.
Hai năm sau, khi cô trở về – kiêu hãnh và độc lập – thì Quân Hạo lại là người lặng lẽ chờ ở ngoài cổng bệnh viện. Không còn là tổng giám đốc tài ba phong độ, anh giờ đây là người đàn ông tiều tụy, mang theo quá khứ bị ruồng bỏ, với chiếc nhẫn cưới vẫn treo trên cổ như một vật chứng của tội lỗi và nuối tiếc.
Anh đã quỳ giữa sảnh công ty bạn cô chỉ để xin một manh mối. Anh đã đuổi Lâm An Kỳ khỏi thành phố, đập tan mọi ảo tưởng từng xây. Anh đã lấy thân che chắn cho cô trước lưỡi dao của kẻ quá khích trong bệnh viện.
Nhưng tất cả những điều đó… cũng không thể đưa Diệp Vy trở lại.
Bởi vì một khi lòng tin đã mất, một khi tình yêu đã cạn, thì những giọt nước mắt, những lời xin lỗi, hay thậm chí cả một mạng sống… cũng không thể đổi lại được trái tim từng bị bóp nghẹt trong đau đớn.
Có thể bạn quan tâm
Khi Quân Hạo hỏi: “Chúng ta thật sự không thể sao?”, cô chỉ khẽ đáp: “Chúng ta đã chia tay trong hòa bình. Đừng để tôi phải hối hận vì đã từng yêu anh.”
Câu nói ấy, nhẹ nhàng mà sắc lạnh, giống như cánh cửa cuối cùng khép lại giữa hai con người từng là tất cả của nhau.
Diệp Vy không thắng ai trong cuộc hôn nhân ấy. Cô chỉ thắng chính mình – khi có thể dứt ra khỏi một tình yêu độc hại, khi không đánh mất bản thân chỉ để giữ lấy một người không xứng đáng.
Và điều đẹp đẽ nhất, là cô đã học được cách yêu mình hơn. Cô biết ơn vì mình đã kịp rời đi. Cô không cần một người đàn ông cứu rỗi mình, càng không cần một tình yêu rối ren. Thứ cô cần là tự do, là sự nghiệp, là bầu trời rộng mở đang chờ phía trước.
Nếu bạn đang ở trong một mối quan hệ khiến bạn hoài nghi chính mình, hãy nhớ lấy Diệp Vy. Cô không phải người mạnh mẽ từ đầu, nhưng cô đã học cách đứng lên. Và hơn hết, cô không quay đầu lại.
Bởi vì, đôi khi… điều can đảm nhất không phải là ở lại.
Mà là bước đi, dù lòng còn vương vấn.
Bước đi – để sống một cuộc đời mới, xứng đáng hơn.