Bỏ Lại Quá Khứ - Chương 06
Ba tôi ngập ngừng, lí nhí:
“Ờ thì… người ta nói lùi một bước trời cao biển rộng… với lại… con cũng có đánh bạn Chi Chi mà…”
Tôi không nghe thêm được gì nữa. Lặng lẽ tắt máy.
Lúc ấy, tôi nghĩ đến một người.
Cậu tôi.
Người duy nhất còn lại mà tôi có thể tin tưởng và nương nhờ.
Nhiều năm trước, ông bà ngoại từng phản đối gay gắt chuyện mẹ lấy ba tôi.
Mẹ tôi học đại học, còn ông ấy chỉ là một thợ cắt tóc mới học hết cấp hai. Họ chênh lệch về học vấn, về xuất thân, về cả tư duy.
Nhưng mẹ đã bất chấp tất cả, nhất quyết lấy người đàn ông hơn mình bảy tuổi ấy.
Khi ba tôi thành công trong kinh doanh, mẹ tưởng rằng quyết định của mình đã đúng.
Nhưng rồi, ông bà ngoại lần lượt qua đời. Mối quan hệ giữa mẹ và cậu – em trai ruột của mẹ – cũng vì thế mà nguội lạnh dần theo năm tháng.
Đến khi mẹ tôi mắc ung thư, cậu hay tin, đã lập tức tìm đến.
Cậu từng đề nghị cho mẹ mượn tiền điều trị, nhưng mẹ từ chối.
Vì hoàn cảnh nhà cậu cũng chẳng khá giả gì, vợ chồng cậu còn phải nuôi hai đứa con nhỏ, mẹ không nỡ làm phiền. Mẹ từng nói: “Ngày mình có tiền cũng chưa từng giúp đỡ cậu, giờ chẳng thể kéo cậu vào chỗ khổ.”
Dù mẹ không nói ra, nhưng tôi biết, mẹ luôn mang mặc cảm và tiếc nuối…
Tiếc rằng suốt những năm tháng vất vả ấy, người bà tin tưởng lại là người phản bội, còn người bà xa cách lại chính là người duy nhất muốn dang tay cứu bà khỏi vực thẳm.
Mẹ từng nói: nhà mình lúc có tiền cũng chưa từng giúp gì cho cậu, giờ phá sản rồi càng không thể làm liên lụy cả nhà cậu thêm nữa.
Tôi không biết liệu mẹ có từng hối hận với lựa chọn của mình không. Nhưng tôi thì tiếc cho mẹ vô cùng.
Ngay đến tận lúc rời khỏi thế gian, mẹ vẫn không hề hay biết rằng ba tôi đã phản bội niềm tin của bà – ông ta đã bí mật tẩu tán toàn bộ tài sản từ trước khi phá sản.
Tôi nghẹn ngào bấm số gọi cho cậu, tiếng nấc chưa kịp kìm nén đã bật ra:
“Cậu ơi… cậu giúp cháu với… ba cháu… ông ấy…”
Cậu tôi cũng sống ở thành phố A, làm bác sĩ tại Bệnh viện Nhân dân số 1. Từ khi mẹ mất, cậu vẫn âm thầm giữ liên lạc với tôi – một điều mà ba tôi hoàn toàn không hề hay biết.
Khi nhìn thấy những thỏi vàng lấp lánh nằm sâu trong hầm, cậu suýt chút nữa đã muốn xách dao đến tìm ông ta tính sổ.
“Mai Tấn Phong, đồ khốn nạn! Chị tao đúng là mù mới chọn phải cái loại đàn ông như nó!”
Hồi ông ta phá sản, nợ chồng chất lên đến hàng chục triệu, cậu từng khuyên mẹ tôi nên ly hôn, đưa tôi về quê sống cho yên ổn.
Nhưng mẹ không chịu.
Bà tin rằng đã là vợ chồng thì phải chia sẻ cả ngọt bùi lẫn cay đắng. Mẹ thà chịu khổ chứ chưa từng để tôi phải chịu thiệt. Trong khả năng của mình, mẹ đã cố gắng dành cho tôi những điều tốt đẹp nhất.
Tôi thương mẹ.
Và càng đau lòng hơn khi biết, tất cả những tháng ngày khốn khó mà mẹ con tôi phải trải qua – hóa ra đều là kết quả của một sự lừa dối lạnh lùng từ chính người đàn ông mẹ từng yêu thương nhất.
“Cậu ơi, ba cháu tái hôn rồi. Người phụ nữ đó có một đứa con gái học cùng lớp với cháu. Cháu không chắc có phải là con riêng của ông ấy không, nhưng rõ ràng hai mẹ con họ sống rất đủ đầy, thậm chí là sang chảnh.”
Nghe đến đoạn Vương Khánh Chi bắt nạt tôi ở trường, cậu tôi tức đến mức huyết áp suýt vượt ngưỡng an toàn.
“Ngọc Lam, cậu sẽ điều tra kỹ mọi chuyện. Còn cháu, chỉ cần chuyên tâm học hành. Đừng lo đến học phí hay sinh hoạt, dù cậu có vét sạch túi cũng sẽ nuôi cháu học đến đại học.”
Dưới sự hỗ trợ của cậu, tôi đã lặng lẽ chuyển toàn bộ số vàng kia đến nơi an toàn.
Rồi tôi nghĩ đến một việc…
Sắp tới chính là sinh nhật của Vương Khánh Chi. Một bữa tiệc hứa hẹn xa hoa bậc nhất trong giới học sinh.
Có thể bạn quan tâm
Tôi bấm máy, lần lượt gọi cho những người từng đến nhà tôi đòi nợ.
Lần này, tôi sẽ tặng cho họ một “món quà” thật đáng nhớ.
Buổi tiệc sinh nhật của Vương Khánh Chi được tổ chức ở khách sạn hạng sang, ánh đèn lấp lánh, khách mời đông đúc, không thiếu mặt bạn bè trong trường.
Tôi giả làm nhân viên phục vụ, đeo khẩu trang, đứng lặng lẽ ở góc khuất quan sát.
Vương Khánh Chi diện váy công chúa đắt tiền, mặt mày rạng rỡ, không ngừng khoe những món quà sinh nhật được tặng.
“Chi Chi, kia có phải ba cậu không? Đẹp trai ghê! Tụi tớ chưa bao giờ thấy ông ấy xuất hiện đó nha!”
Mai Tấn Phong – người ba của tôi – hôm nay khác hẳn hình ảnh rách nát khi ở trước mặt tôi.
Ông ta mặc vest chỉnh tề, áo sơ mi trắng ủi phẳng phiu, mái tóc bóng loáng như gương. Bên cạnh là Vương Thanh Nhã – người phụ nữ đầy vàng vòng, tay xách túi LV, miệng cười tươi như hoa.
Còn nhớ, sau khi nhà tôi phá sản, mẹ đã bán sạch toàn bộ nữ trang, thậm chí cả nhẫn cưới cũng không giữ lại. Ngay cả hồi môn mẹ dành dụm cho tôi cũng tan thành mây khói.
Cậu tôi đã điều tra được: ba tôi và Vương Thanh Nhã đăng ký kết hôn chỉ ba ngày sau khi mẹ tôi qua đời.
Thậm chí, ông ấy còn không ở lại trọn vẹn tuần đầu của tang lễ.
Và đúng như tôi nghi ngờ – Vương Khánh Chi chính là con riêng của ba tôi.
Bảo sao ông ta lúc nào cũng rạng rỡ khỏe mạnh, chẳng hề có vẻ gì là túng thiếu như ông vẫn kể với tôi.
Nghề tài xế taxi mà ông từng viện cớ, có lẽ chỉ là lớp vỏ để che mắt thiên hạ.
Giờ đây, ông ta chính là “người cha làm việc ở nước ngoài” trong câu chuyện hào nhoáng mà Vương Khánh Chi thường khoe khoang.
Sinh nhật tôi từng có mẹ nhớ.
Từ khi mẹ mất, ngay cả một lời chúc từ ba tôi cũng chẳng còn.
Thế mà hôm nay, ông ta lại mua tặng Vương Khánh Chi một chiếc đồng hồ trị giá hàng trăm ngàn tệ.
Điều khiến tôi nghẹn lại trong lồng ngực, là khi ông ta bước lên sân khấu, đứng dưới ánh đèn lung linh và phát biểu bằng giọng đầy xúc động:
“Chi Chi, công chúa nhỏ của ba. Ba chỉ mong con mỗi ngày đều được hạnh phúc, mãi mãi rạng rỡ. Ba sẽ không bao giờ để mẹ con con phải khổ.”
Ông ta khóc. Hai mẹ con họ cũng khóc.
Ba người ôm nhau giữa ánh sáng rực rỡ và tiếng vỗ tay của mọi người.
Những lời trầm trồ khen ngợi, ánh mắt ngưỡng mộ đổ dồn về phía họ.
Tôi đứng lặng trong góc, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.
Ông ta có thể hứa sẽ không để mẹ con họ chịu khổ, nhưng lại từng để mẹ con tôi rơi xuống vực sâu nghèo khổ suốt bảy năm trời.
Cùng là con gái, tại sao ông ấy lại có thể tàn nhẫn đến vậy?
Tôi không cần câu trả lời nữa.
Bởi vì… những người mà tôi mời đến hôm nay, đã đến nơi.
“Mai Tấn Phong! Có tiền tổ chức tiệc linh đình cho con gái, mà không có tiền trả nợ đúng hạn à?!”
Tiếng gào dữ tợn của một giọng nam cắt ngang bầu không khí hân hoan.
Là anh Cường – tên đầu trọc từng kéo đến nhà tôi đòi nợ.
Sảnh tiệc im bặt. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía sân khấu.
“Anh Cường! Có gì ra ngoài nói chuyện được không…”