Chồng Ngoại Tình Trong Ngày Kỷ Niệm - Chương 02
Cũng chỉ đến thế thôi ư? Người từng ôm tôi thề nguyện suốt đời, giờ đây lại nói một câu như thể đang bình phẩm một món đồ không còn giá trị.
Tôi lùi lại theo phản xạ. Cánh cửa vốn chỉ khép hờ bị tôi đẩy mạnh, phát ra âm thanh rõ ràng. Tất cả trong phòng quay đầu nhìn về phía tôi.
Bùi Duật lập tức ngẩng lên, ngỡ rằng Triệu Kỳ đến gây chuyện như thường lệ. Không muốn rắc rối, anh vội vàng cáo lui, chuẩn bị rời buổi tiệc để quay về.
Với anh, vợ luôn là người yên lặng, dịu dàng, không ồn ào hay phàn nàn. Cô ấy chưa từng làm phiền anh, càng không khiến anh mất mặt. Cô ấy chu toàn mọi việc trong nhà, chăm sóc con gái, còn quan tâm đến sức khỏe bố mẹ chồng – mỗi tháng đều tự tay sắp xếp lịch khám bệnh, lựa chọn bác sĩ tốt nhất cho họ.
Họ đã sống cùng nhau hơn mười năm, mọi thói quen dường như đã hòa quyện, không cần phải điều chỉnh gì thêm. Ở nhà, anh luôn có cảm giác bình yên và thư giãn.
Khi xe rẽ vào một khúc cua, Bùi Duật tình cờ bắt gặp một cặp vợ chồng lớn tuổi bước ra từ tiệm hoa. Người chồng tay cầm bó hồng nhỏ, dịu dàng trao cho vợ mình. Bà vợ cười rạng rỡ, vừa trách yêu “lãng phí”, vừa nâng niu bó hoa như một món quà vô giá.
Bùi Duật đạp phanh, nhìn theo. Khi định bước xuống mua hoa, thì cửa cuốn của tiệm đã kịp hạ xuống.
Khoảnh khắc đó, anh bỗng nhớ lại nụ cười rạng rỡ của Lâm Tình ngày đầu được tặng hoa hồng. Lâu lắm rồi, kể từ khi kết hôn, anh không còn làm điều đó nữa.
Không nghĩ ngợi, anh chạy đến chỗ cặp vợ chồng già, lễ phép trình bày. Bà cụ nghe xong liền mỉm cười, tháo ra một cành từ bó hoa trên tay, trao phần còn lại cho anh:
“Chúc cậu và người yêu mãi mãi hạnh phúc, đầu bạc răng long.”
Anh cúi đầu cảm ơn, cẩn thận đặt bó hoa lên ghế phụ, rồi quay xe trở về.
Nhưng khi cánh cửa nhà mở ra, thứ đón anh không phải nụ cười hiền hậu, mà là một khoảng trống lạnh lẽo đến tê tái.
Căn bếp vẫn còn mùi thức ăn, bàn ăn được dọn sẵn với đủ món anh thích. Nhưng tất cả đều đã nguội lạnh. Trên sàn, bát canh vỡ tung tóe, vài vết máu nhòe nhạt lẫn trong mảnh sứ – như một dấu hiệu cảnh báo điều gì đó sắp sụp đổ.
Một cảm giác bất an đột ngột ập đến, anh đưa tay lên ngực, run rẩy bấm số gọi vợ…
…
Tôi đang đứng dưới mái hiên trú mưa, từng giọt nước lạnh buốt vẫn len lỏi vào mái tóc, khiến cả người ướt sũng. Điện thoại gần hết pin, tôi tranh thủ gọi cho mẹ, dặn dò bà chăm sóc An An cẩn thận.
Gần đây tôi ít đưa con về thăm bà ngoại, nhưng hôm nay là kỷ niệm ngày cưới – tôi nghĩ chúng tôi cần chút thời gian riêng. Vài ngày trước, anh còn tặng tôi món quà nhỏ và nói muốn có một buổi tối chỉ dành cho hai người. Tôi tin lời anh, nên đã sắp xếp mọi việc, đưa con về quê.
Không ngờ... anh lại quên.
Cửa hàng tiện lợi quen thuộc đã tắt đèn, tôi xoa xoa hai bàn chân tê buốt vì lạnh. Con đường trước mặt – quen thuộc đến mức tôi có thể nhắm mắt bước đi – giờ lại thấy mênh mông lạ lẫm.
Tôi nhớ năm mười chín tuổi, tôi và anh đã nắm tay vượt qua bao trở ngại. Lời khuyên răn của giáo viên, ánh nhìn dò xét từ bạn bè, cả sự phản đối quyết liệt từ gia đình… Tất cả, chúng tôi đều vượt qua.
Khi bị gọi lên bục kiểm điểm vì học lực sa sút, anh vẫn kéo cổ áo, nở nụ cười ngông nghênh, nhìn thẳng về phía tôi bên dưới:
“Tình yêu có thể vượt qua mọi thử thách, chẳng có gì khiến chúng ta chia xa được.”
Vì tôi, anh nỗ lực học hành, cuối cùng cũng chen chân vào top đầu của lớp. Khi bảng điểm được dán lên, anh ôm lấy tôi, thì thầm: “Anh sẽ mãi mãi ở bên em.”
Vậy mà vài năm sau, nhắc đến tôi, anh lại có thể lạnh lùng buông một câu:
“Cưới rồi cũng chỉ đến thế thôi.”
Mưa lớn dần, nước ngập đến mắt cá chân. Nhưng tôi không còn muốn đứng chờ nữa.
Chỉ đến đây thôi…
Tôi bước tiếp trên con đường từng là ký ức ngọt ngào, nhưng lần này, tôi không đi cùng anh nữa.
Vũng nước trước mặt ngày càng sâu, lạnh buốt thấm vào tận xương. Tôi bỗng nhớ về kỳ nghỉ trăng mật năm nào – chúng tôi từng đến biển.
Khi ấy, biển ngoài nước không có nhân viên cứu hộ. Tôi bị sóng cuốn trôi, dây an toàn đứt. Anh không biết, chỉ đến khi tôi mất hút giữa lòng nước, anh mới hoảng hốt quay lại tìm tôi. Bất chấp nguy hiểm, anh bơi ra, kéo tôi vào bờ. Lúc ấy, anh kiệt sức, nhưng vẫn nở nụ cười:
Có thể bạn quan tâm
“May mắn là anh không mất em.”
Tôi đã từng tin rằng, trải qua khoảnh khắc giữa ranh giới sống chết, chẳng điều gì có thể chia cách chúng tôi nữa.
Nhưng bốn năm sau, đúng ngày kỷ niệm ấy – anh đã phản bội.
Tôi loạng choạng bước đi dưới cơn mưa tầm tã, mãi đến khi cảm thấy cổ chân đau nhói, tôi mới phát hiện đôi giày cao gót phối cùng chiếc váy đã bị mắc kẹt vào rãnh cống bên đường. Trong lúc cố gắng nhấc chân ra, tôi mất thăng bằng, mắt cá trật nhẹ, cả người ngã mạnh xuống nền đất lạnh ngắt.
Tôi không rõ thứ đang chảy trên gương mặt mình là nước mưa… hay nước mắt nữa.
Lúc đó, tôi khóc đến mức không thể thở nổi, thì một chiếc khăn tay khô sạch nhẹ nhàng được đưa ra trước mặt. Một chiếc ô màu đen che chắn phía trên đầu tôi, và giọng nói trầm ấm, lịch sự vang lên từ trên cao:
“Cô còn nhớ tôi không?”
Tôi ngước lên, ánh mắt mơ hồ. Mạnh Tư Thành ngồi xổm trước mặt, nét mặt dịu dàng. Thấy tôi không có phản ứng gì, anh đưa tay lau từng giọt nước mưa lẫn nước mắt trên má tôi:
“Xin lỗi nếu tôi làm phiền.”
Anh khoác lên vai tôi một chiếc áo len cashmere ấm áp, tay cẩn thận kéo cổ áo lại cho ngay ngắn, giọng anh trầm nhẹ:
“Mưa gió thế này, để tôi đưa cô về nhé.”
Lúc đó, điện thoại trong túi bắt đầu rung liên hồi. Tôi không nhìn màn hình, chỉ lạnh lùng bấm nút nghe. Giọng Bùi Duật ở đầu dây vang lên vội vã, hốt hoảng:
“Em bị làm sao vậy? Em đã đến bệnh viện chưa? Đợi anh, anh sẽ đến ngay—”
Tôi hít một hơi thật sâu, ngắt lời anh bằng một câu nói bình thản nhưng dứt khoát:
“Bùi Duật, chúng ta ly hôn đi.”
Phía bên kia im lặng trong vài giây. Sau đó, giọng nói của anh trở nên gấp gáp, gần như là cầu xin:
“Hôm nay anh không cố ý về trễ, Tình Tình. Anh còn chuẩn bị cả hoa cho em… Đừng làm loạn nữa được không? Chúng ta không ly hôn.”
Tôi siết chặt điện thoại, rồi buông tay.
Máy tắt nguồn.
Đầu dây bên kia, không còn bất kỳ âm thanh nào.
…
Chỉ đến đây thôi…
Một tiếng nói trầm vang lên bên cạnh khiến tôi chợt tỉnh khỏi khoảng trống vô thức.
“Để tôi đưa cô về. Vừa nãy tôi đến thăm dì.”
Tôi quay sang nhìn anh, cố giấu đi ánh mắt đỏ hoe, khẽ gật đầu:
“Làm phiền anh rồi…”
Anh không nói gì nữa. Xe lặng lẽ lăn bánh. Dù hệ thống sưởi trong xe bật ở mức cao, nhưng tôi vẫn cảm thấy lạnh thấu từ trong ra ngoài. Một lúc sau, xe dừng đột ngột. Mạnh Tư Thành vội nghiêng người, đưa tay chạm vào trán tôi. Tôi chưa kịp phản ứng gì thì trước mắt đã tối sầm, đầu óc mờ dần đi.
“Lâm Tình! Lâm Tình, tỉnh lại đi!”



