Chồng Ngoại Tình Trong Ngày Kỷ Niệm - Chương 04
An An lắc đầu. Đứa trẻ vốn hiểu chuyện từ sớm, tiến lại ôm chầm lấy tôi, khuôn mặt nhỏ bé vùi vào cổ mẹ, giọng thì thào:
“Bà ngoại bảo, đàn ông chỉ nên ở bên người mà họ thật lòng yêu. Nhưng An An thấy bố đang ở bên người khác…”
Con bé chớp mắt, gương mặt non nớt ánh lên vẻ hoang mang:
“Vậy là sai rồi, đúng không mẹ?”
Tôi nhẹ vuốt tóc con, gặng hỏi:
“Nếu bố có lỗi, mẹ có nên tha thứ cho bố không?”
Con bé im lặng suy nghĩ thật lâu, rồi lắc đầu kiên quyết.
“An An chỉ muốn mẹ hạnh phúc thôi. Bố không thương mẹ nữa… nhưng An An thì thương mẹ.”
Có lẽ, một tình yêu kéo dài mười năm không thể chống nổi một lần tổn thương trí mạng.
Nhưng tôi vẫn còn An An – món quà quý giá nhất mà cuộc hôn nhân này để lại.
Triệu Kỳ liên tục gửi cho tôi hình ảnh, đoạn phim cô ta thân thiết với Bùi Duật. Tôi không còn tức giận, cũng không còn thấy đau. Cảm giác như mọi dây thần kinh cảm xúc đã tê liệt hoàn toàn.
Tôi lưu lại tất cả những bằng chứng ấy, và soạn sẵn thỏa thuận ly hôn.
Khi đặt bút ký tên, trong lòng tôi bỗng nhẹ tênh.
Nhìn ra ngoài, người giúp việc đang chuyển nốt hành lý cuối cùng lên xe. Tôi nắm tay An An bước đi, không một lần ngoảnh lại.
Thế là hết, Bùi Duật.
Lời thề mà anh từng hứa năm xưa… Tôi sẽ tự mình biến nó thành hiện thực – bằng một kết thúc đúng nghĩa.
Kẻ phản bội tình cảm chân thành… sẽ phải nếm trải nỗi đau không gì sánh được.
Việc tìm Lâm Tình không hề khó.
Dù cô có lạnh lùng đến đâu, cũng không thể bỏ rơi con gái. An An vẫn còn đang học ở Kinh Triệu – Lâm Tình sẽ không đi xa.
Bùi Duật ngồi trong phòng, day trán mệt mỏi. Anh định ra bệnh viện tìm cô, nhưng khi soi gương để chỉnh lại quần áo, anh mới giật mình nhìn thấy bản thân: cổ áo sơ mi nhăn nhúm, vẻ ngoài tiều tụy.
Trước đây, luôn là Lâm Tình giúp anh chỉnh lại từng nếp áo, cài từng chiếc khuy. Mới chỉ xa cô một ngày… mà anh đã trở nên như thế này.
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên. Anh vội vàng kéo áo khoác lên, che đi dáng vẻ luộm thuộm của mình.
Thực ra, tình trạng sức khỏe của tôi không quá nghiêm trọng.
Những năm gần đây, khi đã có đủ điều kiện kinh tế, tôi đã chạy chữa khắp nơi để bù đắp những tổn thương cơ thể do năm tháng để lại. Việc ngất xỉu lần này là do mưa lạnh và những cảm xúc bị dồn nén quá lâu.
Nhưng nỗi đau thật sự… nằm trong lòng.
Tôi hiểu, phản bội là sai. Nhưng thứ khó vượt qua nhất, lại là ký ức về mười năm gắn bó – những điều tưởng rằng vững bền.
Tựa như việc cắt bỏ một phần cơ thể đã hoại tử – dù biết là cần thiết, nhưng cơn đau khi dao chạm vào vẫn khiến người ta run rẩy.
Tôi còn chưa kịp hồi phục tinh thần, thì Bùi Duật đã tới.
Vừa thấy tôi, anh nắm chặt tay, định kéo tôi đi ngay:
“Tình Tình, đừng làm loạn nữa. Về nhà với anh.”
Có thể bạn quan tâm
Tôi rút tay ra khỏi tay anh, dứt khoát. Một cái tát vang lên, đánh thẳng vào má anh.
Tôi giữ bình tĩnh, giọng lạnh lùng:
“An An đang trong nhà vệ sinh, lát nữa con bé sẽ ra. Đừng làm ầm trước mặt con.”
Anh ngập ngừng, rồi hạ giọng:
“Tình Tình, anh sai rồi. Về sau anh sẽ không như vậy nữa. Em không vui, anh sẽ không đi tiệc tùng nữa… Giờ anh cũng chẳng còn cần mấy thứ đó.”
Tôi ngước lên nhìn. Bộ vest của anh hôm nay cài lệch khuy. Anh vốn là người chỉn chu, chưa từng để bản thân luộm thuộm như vậy. Nhưng giờ đây, mùi nước hoa thoang thoảng trên áo anh – không phải mùi của tôi – lại khiến cổ họng tôi nghẹn lại.
Một lúc sau, tôi khẽ chớp mắt, gượng ép nuốt xuống vị đắng đang nghẹn nơi cổ họng.
“Chúng ta ly hôn đi. Ít nhất… hãy để mọi thứ kết thúc trong sự tôn trọng.”
Bùi Duật siết trán, gương mặt hiện rõ vẻ phản đối:
“Em biết mà – tất cả tài sản đều đứng tên em. Không ai có thể thay thế vị trí của em, Tình Tình. Em còn sợ điều gì nữa?”
Tôi không đáp lại.
Thấy tôi không tiếp tục từ chối, anh hạ giọng, như một sự thỏa hiệp cuối cùng:
“Nếu không vì anh… thì ít nhất, hãy vì An An. Con bé cần một gia đình trọn vẹn, được không?”
Tôi lắc đầu.
“Anh biết rõ điều tôi cần là gì mà, Bùi Duật. Anh có thể lãng quên lời thề năm xưa… nhưng tôi thì không.”
Tôi cúi người, gom lại những tờ hóa đơn và giấy xét nghiệm, định bụng sau này sẽ trả lại số tiền đó cho Mạnh Tư Thành. Nhưng giọng Bùi Duật lại vang lên, lần này là pha lẫn bực dọc và bất lực:
“Phụ nữ các cô… suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện tình cảm. Ông chủ nào mà chẳng vậy? Tôi chưa thấy ai như cô, chỉ vì mấy chuyện vớ vẩn mà đòi ly hôn. Đàn ông ra ngoài làm vài trò… chẳng phải là chuyện bình thường sao?”
Tôi khựng lại.
“Đơn tôi đã gửi rồi. Anh ký đi.”
Tôi bế An An lên, bước ra khỏi phòng. Khi đi ngang qua, An An quay đầu lại, giơ hai tay lên như chiếc loa nhỏ xíu, nói to:
“Bố có người mới rồi. An An sẽ ở với mẹ.”
Bùi Duật ngồi trong xe, gục đầu vào vô lăng.
Trong khoảnh khắc, ánh mắt anh rơi vào một vật gì đó nơi ghế phụ – là món đồ lót của Triệu Kỳ còn sót lại. Anh nhặt lên, ánh mắt hiện rõ sự chán ghét, rồi thẳng tay ném nó ra ngoài cửa kính.
Một cú đấm mạnh giáng xuống tay lái.
Anh không thể ngờ, kịch bản mà anh ít dự liệu nhất lại là việc Lâm Tình kiên quyết không trở về.
Cô từng là người luôn nhẫn nhịn, luôn chu toàn mọi thứ.
Anh không hiểu – mọi chi tiêu hàng tháng vẫn đều đặn gửi về, cổ phần cũng giao cho cô, không cần đi làm, không phải vướng bận gì. Cuộc sống sung túc như thế… chẳng lẽ vẫn chưa đủ?
Anh vò đầu, lòng rối như tơ vò.