Cô Vợ Lầy Lội - Chương 17
Hắn không yên tâm để cô một mình ở nhà.
“Bệnh? Con bé bị sao?”
“Cảm nhẹ thôi mẹ, không nghiêm trọng. Con có đưa thuốc cho em rồi.”
“Trời ạ. Sao con không báo cho mẹ biết? Nếu mẹ không gọi thì chắc giấu luôn hả?”
“Con đang nói với mẹ đây thôi…”
“Thôi để mẹ nấu canh mang qua.”
Mẹ hắn vừa dứt câu đã lầm bầm:
“Con bé bị bệnh mà thằng quỷ này không nói một tiếng. Đúng là chỉ giỏi giấu.”
“Con lo cho em ấy rồi.”
“Con lo kiểu gì mà mẹ hỏi mới biết?”
Giọng bà có phần “hình sự”.
“Liệu hồn mà chăm sóc con bé cho đàng hoàng. Không được để nó bệnh thêm lần nữa.”
“Mẹ hình như thương con dâu hơn con trai luôn rồi.”
“Chứ sao nữa.”
Bà cười khúc khích qua điện thoại.
“Nhà này không có con gái, giờ có rồi phải thương gấp đôi.”
Trước kia, khi chưa sinh Đông Trùng, ba mẹ hắn luôn mong muốn có một cô con gái. Ai ngờ… lại sinh ra một cậu con trai.
Khi Hạ Thảo chào đời, bà gần như ngày nào cũng sang bế cô. Nhìn mãi, càng nhìn lại càng thấy đáng yêu.
Bây giờ cô trở thành con dâu, bà càng vui hơn nữa. Trong mắt bà, Hạ Thảo chẳng khác gì con gái ruột.
Tắt điện thoại xong, Đông Trùng lái xe thẳng đến công ty rồi lại lao vào công việc.
Tan ca, hắn ghé ngang cửa hàng mua ít xí muội – món cô thích – để cô ăn cho đỡ lạt miệng.
Hắn chưa từng chăm sóc con gái, không biết khi họ bệnh thì sẽ cần gì, thích gì.
Tất cả những điều Đông Trùng làm cho cô, chỉ đơn giản là làm theo những gì mẹ hắn từng làm cho hắn khi còn bé.
Cầm bịch xí muội, hắn bước vào thang máy, nhấn tầng quen thuộc.
“Chờ chút nhé!”
Hai cô gái bước vào sau. Vừa vào, họ đã thì thầm to nhỏ.
“Ê, nhìn anh phía sau kìa. Đẹp trai ghê á.”
Một người nói nhỏ, giọng đầy phấn khích.
Đông Trùng không phải kiểu điển trai thư sinh, mà là kiểu đàn ông trầm ổn, từng trải, khiến người đối diện có cảm giác vững chãi, an toàn.
“Nhưng có con rồi.”
“Hả? Có con?”
“Ừ, nhìn túi xí muội kìa, chắc mua cho con nít.”
Tiếng họ tuy nhỏ, nhưng trong không gian thang máy yên tĩnh, từng câu từng chữ lọt vào tai hắn không sót.
Con nít?
Nói cũng không sai. Hắn mua cho một người “trẻ con” đang bệnh ở nhà – miệng lạt, hay làm nũng.
Thang máy vừa mở, Đông Trùng cùng túi xí muội của mình bước ra.
Mở cửa vào nhà, không thấy cô ở phòng khách, hắn đoán chắc cô đang nghỉ trong phòng nên tiến lại gõ cửa.
Có thể bạn quan tâm
“Hạ Thảo, dậy đi. Tôi mua món em thích nè.”
Không có tiếng trả lời.
“Hạ Thảo…”
Hắn vừa định gọi thêm thì cánh cửa bật mở.
“Sếp làm gì mà ồn ào thế?”
Cô thò đầu ra, mắt còn lim dim vì đang ngủ dở giấc.
“Xem nè.”
“Xí muội? Mua cho em á?”
Hắn gật đầu, đưa cho cô.
“Ăn ít thôi, miệng nhạt thì ngậm chút cho đỡ.”
Cô mỉm cười, cầm lấy rồi cùng hắn ra bàn ăn, tiếp tục ăn phần cháo còn lại.
Sau đó, còn được ăn thêm món canh nóng hổi mà mẹ hắn gửi sang.
“Mẹ thương em hơn cả thương sếp rồi.”
“Em ganh à?”
Cô trêu, cười hí hửng.
Mới được mẹ nấu cho bát canh thôi mà đã tỏ thái độ như vậy, đúng là… xấu tính!
“Sếp ăn không?”
“Không.”
“Ngại cái gì? Em chia cho một miếng nè.”
Cô vừa nói vừa đưa thìa ra, gương mặt vui vẻ. Món này nhiều, cô ăn không hết, chia hắn chút cũng chẳng sao.
“Em ăn đi.”
Hắn đẩy bát lại phía cô.
“Bày đặt nữa… Mốt em học nấu món này, rồi nấu riêng cho sếp ăn.”
Chỉ nấu cho mình hắn thôi – ai khác đừng hòng chen vào.
“Hạ Thảo.”
“Dạ?”
“…”
Gọi xong lại im.
Cô nghiêng đầu nhìn hắn, cảm thấy sếp nhà mình đôi lúc còn… đa cảm hơn cả con gái.
“Em biết tôi từ khi nào vậy?”
“Lâu rồi.”
Từ hồi còn nhỏ cơ. Có điều hồi đó chắc hắn chẳng để ý. Chỉ có cô là hay chạy theo hắn.
“Sếp không nhớ em đâu, đúng không?”
“Ừ.”