Cô Vợ Lầy Lội - Chương 41
Hạ Thảo hơi cụp mắt. Cô không nói gì, nhưng rõ ràng trong lòng cô không thoải mái. Dù chỉ là một cuộc gặp tình cờ, nhưng thái độ của Cảnh Quân lại khiến cô cảm thấy… không tự nhiên. Nhất là khi từng lời nói, từng cử chỉ của anh ta đều mang theo một cảm giác mập mờ khó đoán.
“Anh mới về nước, tình cờ gặp lại em nên muốn trò chuyện một chút,” giọng anh ta vẫn đều đều, có vẻ chân thành.
Hạ Thảo vẫn lễ phép đáp lời: “Em cảm ơn tấm lòng của anh, nhưng em còn việc phải về.”
“Lấy chồng sớm là vậy đấy, phải về lo việc nhà,” Cảnh Quân cười, ánh mắt không giấu nổi nét trêu chọc.
Hạ Thảo thoáng nhíu mày. Lúc đầu cô còn nghĩ có thể giữ phép lịch sự, nhưng nghe đến đây thì cô không nhịn được nữa. Cô quay người lại, mỉm cười nhưng ánh mắt đã lạnh đi một phần.
“Anh yên tâm, chồng em cưng em còn hơn cưng trứng. Cái ‘việc nhà’ em nói, chính là về… ngủ.”
Lời nói nhẹ nhàng nhưng đầy dứt khoát, vừa đủ để nhắc nhở đối phương không nên đi quá giới hạn.
Cô xoay người rời đi, để lại Cảnh Quân đứng đó, tay vô thức vò nhẹ mái tóc. Có lẽ anh ta cũng nhận ra mình vừa lỡ lời. Nhưng anh không ngờ Hạ Thảo lại thẳng thắn đến vậy.
Về đến nhà, Hạ Thảo đặt bọc đồ lên bàn rồi mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế. Trong đầu vẫn vương lại câu nói lúc chiều khiến cô càng nghĩ càng bực. Nhưng cũng nhờ vậy, cô đã có lý do chính đáng để giữ khoảng cách với Cảnh Quân.
Cô trở về phòng, vùi mình vào chăn ngủ một giấc đến tận tối. Mãi đến khi Đông Trùng về nhà, cô mới uể oải ngồi dậy.
“Em bị bệnh à? Sao ngủ nhiều thế?” Hắn vừa cởi áo khoác vừa nghiêng đầu nhìn cô lo lắng.
“Ngủ cho bớt cáu,” cô đáp, giọng còn mang theo chút hậm hực.
“Hả? Em cáu ai vậy?”
“Không có gì… À mà anh có số tài khoản của Cảnh Quân không?”
Nghe đến cái tên đó, Đông Trùng hơi khựng lại, ánh mắt chuyển sang dò xét.
Hạ Thảo liền kể lại đầu đuôi chuyện xảy ra ở siêu thị, dĩ nhiên cô đã khéo léo lược bớt phần khiến cô khó chịu. Dù không vừa lòng, nhưng cô không muốn khiến Đông Trùng có ấn tượng xấu với bạn cũ của mình — ai biết sau này còn hợp tác công việc hay không.
“Để anh chuyển cho,” Đông Trùng nói, giọng điềm đạm nhưng vẫn để lộ vài phần suy nghĩ trong mắt.
Cô gật đầu, mặc kệ anh chuyển bao nhiêu cũng được, miễn là giải quyết nhanh cho xong.
Bữa tối nay là đồ ăn Đông Trùng mua trên đường về. Mùi sườn nướng thơm ngào ngạt khiến Hạ Thảo vừa ăn vừa không tiếc lời khen ngợi.
“Em thắc mắc mãi, sao anh biết nhiều chỗ bán đồ ăn ngon vậy nhỉ?”
“Bí mật nghề nghiệp,” hắn cười nhẹ.
Hạ Thảo vừa nhai vừa nói: “Cuối tuần này em sẽ vào bếp. Mấy thứ hôm nay mua là để dành nấu ăn đấy.”
Dạo này cô rất có hứng thú với bếp núc. Nếu mẹ cô mà biết, chắc sẽ xúc động đến phát khóc vì cuối cùng con gái bà cũng chịu “xuống bếp” thật sự.
“Em nấu được không đấy?” Đông Trùng nhướng mày hỏi.
Hạ Thảo trừng mắt. “Anh đang khinh em hả?”
“Đâu dám,” hắn vội vàng xua tay, “Anh chỉ hỏi vậy thôi, chứ em nấu gì anh cũng ăn hết mà.”
May là biết bẻ lái đúng lúc, không thì đêm nay ngủ sofa là cái chắc.
Vì hôm nay cô mệt nên phần rửa bát cũng giao lại cho hắn. Đến lúc Đông Trùng rửa bát xong, Hạ Thảo cũng vừa tắm xong, quấn khăn đi ra rót nước.
“Vợ ơi, anh có chuyện muốn nói.”
Giờ biết gọi “vợ” ngọt xớt rồi nhỉ?
Cô nhướng mày nhìn hắn: “Gì đấy?”
“Tuần sau anh đi công tác, em muốn đi cùng không?”
“Không.”
“Ơ sao vậy?” Đông Trùng ngạc nhiên, rõ ràng hắn tưởng cô sẽ đồng ý ngay.
Có thể bạn quan tâm
“Lười lắm. Cho em ở nhà ngủ.”
“Nhưng nếu anh nhớ em thì sao?”
Hạ Thảo bĩu môi, thong thả đáp: “Vậy em in mấy tấm hình của em cho anh mang theo nhé. Cứ nhìn là đỡ nhớ ngay.”
Đông Trùng nghẹn lời.
“…”
Sao cũng được, miễn là cô thấy vui là được.
Nói thật chứ, đi công tác cô chẳng có hứng thú gì.
Hạ Thảo nhận ra dù có đi đâu thì cũng không bằng chiếc giường thân yêu ở nhà, nên lựa chọn ở lại để… ngủ vẫn là ưu tiên hàng đầu. Hơn nữa, nếu đi cùng Đông Trùng thì cô sẽ phải xin nghỉ làm, mà nghỉ làm thì ai chịu trách nhiệm cho khoản lương thiếu hụt của cô đây?
“Không đi thật à?” Đông Trùng hỏi lại lần nữa, như vẫn hy vọng cô đổi ý.
“Không. Anh cứ đi đi.”
Cô chẳng phải trẻ con, còn hắn thì đi máy bay nhiều đến mức chẳng khác gì ăn cơm bữa. Một chuyến công tác thì có gì ghê gớm đâu.
Đông Trùng tiu nghỉu xách khăn vào phòng tắm. Hắn vốn dĩ đã soạn cả lịch trình cho cô từ hôm trước, ai ngờ bây giờ lại bị “quay xe” thẳng mặt. Còn cô thì thảnh thơi ngồi xem tivi, bộ dạng vô cùng nhàn nhã.
Nghĩ lại mà buồn cười. Lúc trước là ai trốn cô như trốn tà? Giờ lại bám dính không rời? Đúng là ông trời có mắt, gieo nhân nào gặt quả nấy!
Đến khi Đông Trùng đi ra, cô đang chăm chú xem phim nên chẳng để ý đến hắn. Hắn cũng ngồi xuống xem cùng một lúc, rồi chẳng mấy chốc bắt đầu… ngáp. Ngáp đến độ làm cô mất cả tập trung.
“Không thích thì anh vào phòng đi,” Hạ Thảo cau mày, “anh ngáp kiểu gì mà lan sang cả em luôn rồi này.”
Bộ phim cô đang xem là phim tình cảm dài tập trên truyền hình, nội dung nhẹ nhàng nhưng cuốn hút. Mấy hôm nay cô đều theo dõi đều đặn, phần vì kịch bản hay, phần vì dàn diễn viên toàn trai xinh gái đẹp.
Hiện tại đang đến đoạn nam chính bắt đầu rung động với nữ chính, nhưng nữ chính lại vô tư chẳng hay biết gì. Cả hai cứ vờn qua vờn lại, mỗi lần thả thính là cô lại cười khúc khích không thôi.
“Em nhìn gì mà chăm chú thế?” Đông Trùng nghiêng đầu hỏi.
“Nam chính đẹp trai quá đi mất,” cô đáp tỉnh bơ.
“Anh cũng đẹp mà.”
Cô liếc hắn một cái.
Ừ thì đẹp. Nhưng Đông Trùng bây giờ là kiểu đẹp trai trưởng thành, từng trải. Còn nam chính trong phim lại mang nét đẹp thanh xuân học đường, nhẹ nhàng và trẻ trung. Khác biệt hoàn toàn.
Nhưng nghĩ đến thời cấp ba, cô bỗng nhớ lại—lúc ấy Đông Trùng cũng từng khiến không ít nữ sinh ngẩn ngơ. Mẹ hắn còn từng ôm cả đống thư tỏ tình hỏi cô có muốn… đọc chơi không.
Chỉ là lâu quá rồi, đến chính cô cũng quên mất dáng vẻ năm đó của hắn.
Đột nhiên Hạ Thảo nảy ra một suy nghĩ—cô muốn xem lại dáng vẻ hồi cấp ba của hắn.
“Anh có hình hồi cấp ba không?”
“Không có.”
Hắn đáp dứt khoát. Từ trước đến nay hắn vốn không thích chụp ảnh.
“Anh nhớ kỹ lại xem, chẳng lẽ hình lớp, hình tập thể cũng không có luôn à?”
Nghe cô nói vậy, Đông Trùng mới lục lại ký ức. Một lát sau, hắn bỗng nhớ ra có một tấm từng bị chụp lại. Hắn đứng dậy đi vào phòng, cô cũng tò mò theo sau.
Hắn mở tủ, lật tung mấy ngăn giấy tờ, cuối cùng cũng tìm thấy tấm hình bị nhét dưới chồng hồ sơ dày cộm, đã ngả màu theo thời gian.
Đông Trùng đưa cho cô.