Đẻ Thuê Gặp Phải Tổng Tài Cưng Vợ Điên Cuồng - Chương 15
Mẹ tôi muốn gặp mặt vợ tương lai của cậu."
"Dạ, em sẽ đưa Y Y đến."
...
Xử lý xong công việc, Nhậm Lăng lái xe đến nhà Thục Gia, đưa Y Y đến Lâm Gia dùng bữa. Cậu biết Y Y từng thích Lâm Tổng, nhưng hiện tại mọi thứ đã khác. Cô bây giờ bám lấy cậu không rời.
Vừa đến nơi, mẹ Lâm Sâm thấy Y Y thì hết lời khen ngợi. Dù là lần đầu gặp, bà đã xem Y Y như người nhà.
"Đây là vợ sắp cưới của con, Thục Y Y."
Y Y ngại ngùng cúi đầu chào hỏi. Ánh mắt cô bất giác lướt quanh rồi dừng lại nơi một cô gái—không ai khác, chính là Tử Lạp.
Phần bụng hơi nhô cao hiện rõ, không nghi ngờ gì nữa, cô ấy đang mang thai.
Suy nghĩ còn chưa dứt, thì Lâm Sâm từ phía sau bước lại, ngồi xuống, tay nhẹ nhàng đặt lên bụng Tử Lạp, ánh mắt dịu dàng đầy yêu thương.
Thì ra, Lâm Sâm chẳng màng đến ai khác là vì đã có chốn an yên như vậy. Nhất định, Y Y phải rèn Nhậm Lăng trở thành người đàn ông như thế.
Y Y mỉm cười suy nghĩ, bàn tay cũng nhẹ nhàng đặt lên bụng mình.
Bữa tối diễn ra rất suôn sẻ, Thục Y Y rất được lòng mọi người vì tính cách nhã nhặn.
Kết thúc bữa ăn, Tử Lạp điềm đạm cùng Thục Y Y ra ngoài phòng khách thủ thỉ tâm sự. Hai người phụ nữ này mới gặp mà có vẻ đã trở nên thân thiết một cách tự nhiên.
"Tử Lạp? Em uống nước nhé?"
Lâm Sâm nghiêng đầu nhìn ra, dịu giọng hỏi.
Tử Lạp mỉm cười gật đầu, Lâm Sâm chậm rãi đi lại phía tủ lạnh, cặm cụi làm nước cam cho cô.
Nhậm Lăng mím môi quan sát. Đây có phải là Lâm Tổng uy nghiêm, phong độ mà cậu từng biết không?
Bây giờ xem kìa, khoác chiếc tạp dề màu hồng, chăm chỉ vắt cam?
Cậu bẽn lẽn bước lại gần.
"Lâm Tổng, anh ổn chứ?"
"Cậu có ý gì?"
Lâm Sâm ngước mặt, hơi gằn giọng hỏi. Thấy ánh mắt đầy nghi hoặc của trợ lý, anh ho nhẹ rồi nói tiếp.
"Bây giờ Tử Lạp đang mang song thai, cần chăm sóc chu đáo. Cậu nghĩ tôi sợ cô ấy à?"
"Không... không, em đâu dám nghĩ vậy."
Nhậm Lăng khua tay lia lịa phủ nhận.
Lâm Sâm nhếch môi cười.
"Tử Lạp còn phải quỵ lụy dưới chân anh đấy, sợ gì chứ?"
Vừa dứt lời, Tử Lạp từ ngoài bước vào, vừa ho khẽ một cái, khiến Lâm Sâm lập tức im bặt, mặt tái đi, quay sang cô.
"Sao em không ngồi ngoài nghỉ, anh sẽ mang nước ra."
"Em vào lấy chút đồ."
"Không cần đâu, em muốn gì cứ gọi anh."
Lâm Sâm nhanh chóng dìu cô quay ra. Lúc quay lại, trên trán anh vẫn còn vương mồ hôi, thở phào nhẹ nhõm.
"Anh? Vừa mới nói không sợ mà?"
"Nhà thì phải có nóc."
Lâm Sâm lúng túng đáp. Nhậm Lăng phì cười, thầm nghĩ: vừa nãy còn ra vẻ, giờ thì rõ thật lòng rồi.
Cũng phải công nhận, từ sau khi có vợ con, tính khí Lâm Tổng thay đổi hẳn.
(...)
Rất nhanh, vài tuần sau, đám cưới của Thục Y Y và Nhậm Lăng được tổ chức, nhận được rất nhiều lời chúc phúc.
"Tử Lạp? Khi nào mới đến lượt anh và em?"
Tử Lạp mỉm cười, nhìn xuống phần bụng đang lớn dần, nhẹ nhàng vỗ vai anh.
"Đợi con anh chào đời đã."
Lâm Sâm nhăn mặt. Ơ, vậy thì còn lâu lắm. Biết đến khi nào mới được cưới?
Anh thật lòng nóng ruột muốn tổ chức đám cưới với Tử Lạp, nhưng cô luôn e ngại. Bây giờ bụng cô không thể mặc vừa váy cưới, mà dù có mặc vừa thì cũng không tôn lên được dáng vẻ mĩ miều như trước.
Có thể bạn quan tâm
Cách tốt nhất là chờ sinh xong đã.
Lâm Sâm tuy buồn nhưng cũng đành chấp nhận. Anh khéo léo vòng tay ôm lấy eo Tử Lạp.
(...)
Chớp mắt, Tử Lạp cũng cận kề ngày sinh.
Lâm Sâm vội vàng mang ly sữa bước lại gần, trầm giọng hỏi.
"Vợ à, vẫn chưa có dấu hiệu gì sao?"
Tử Lạp điềm đạm che miệng cười. Nhìn anh xem, giống như đứa trẻ lần đầu được làm cha vậy.
"Anh đừng hối con như thế chứ."
"Bảo bối ngoan, con mau ra đi, bố mẹ còn phải làm chuyện trọng đại của cuộc đời nữa chứ."
Lâm Sâm nhẹ nhàng xoa bụng Tử Lạp thủ thỉ, khiến cô chỉ biết lắc đầu chịu thua. Theo lịch thì vẫn chưa đến ngày sinh.
Buổi chiều hôm ấy, Tử Lạp vẫn sinh hoạt bình thường, ăn uống ngon miệng.
Bỗng sắc mặt cô trở nên lạ lẫm, nhăn nhó ôm bụng.
"Mẹ... mẹ ơi? Hình như con..."
Bà nghe tiếng gọi ngắt quãng liền quay đầu, hoảng hốt chạy đến đỡ lấy cô.
"Con đau à? Không lẽ sắp sinh rồi sao?"
"Sen! Mau chuẩn bị xe, gọi cậu và ông về! Tử Lạp sắp sinh rồi!"
Sen sau nhà nghe xong vội vã chạy đi.
Tử Lạp bắt đầu đau đớn, vì mang song thai nên đi đứng khó khăn hơn nhiều người khác. Cô toát mồ hôi, mặt mày tái nhợt.
"Aaaa... mẹ ơi, con khó chịu quá..."
"Ráng lên con. Sáng nay còn ổn, sao giờ lại nhanh thế này?"
"Tất cả... đều tại Lâm Sâm... con hận... aaa ưm..."
Tử Lạp được dìu ra xe. Lúc này, Lâm Sâm đang họp với đối tác. Hay tin vợ sắp sinh, anh gác lại mọi thứ, vội vàng lao đi, trên môi không ngừng nở nụ cười hạnh phúc.
(...)
"Mẹ, vợ con sao rồi ạ?"
"Con bé đang ở bên trong. Vào trông vợ đi, mẹ ra gọi Sen mang thêm đồ vào để con bé sinh xong có đồ dùng."
Lâm Sâm gật đầu lia lịa. Chưa kịp nói thêm gì thì tiếng Tử Lạp từ phòng vang lên, gọi anh gào thét.
"Đấy, vào đi! Con bé nó đang đau, khó chịu lắm đấy, ráng lựa lời mà dỗ dành."
Anh dạ một tiếng, rồi nhanh chóng đẩy cửa bước vào.
Đúng như dự đoán, cơn đau đẻ của Tử Lạp khiến Lâm Sâm bị hành không ít.
Tử Lạp điên cuồng cấu véo anh.
"Aaaa! Em... em bình tĩnh lại, hít thở sâu nào!"
"Bình tĩnh? Bình tĩnh cái đầu nhà anh!"
Tử Lạp đau đến mức mồ hôi túa ra như tắm, gân xanh nổi rõ hai bên thái dương, bàn tay bấu chặt vào ga giường, hét toáng lên làm cả y tá bên ngoài cũng phải giật mình.
"Đau quá! Lâm Sâm, tôi mà qua được kiếp này, anh chờ đó cho tôi!"
Lâm Sâm luống cuống, tay chân lóng ngóng, không biết nên an ủi vợ thế nào. Anh bị cô nắm cổ áo kéo sát xuống, đầu tóc rối bời, khuôn mặt vừa lo lắng vừa thương xót.
"Được được, em mắng anh thế nào cũng được, con yêu mau ra đi nào, bố mẹ chờ con đó!"
"Câm miệng!"
"A!"
Chưa kịp nói hết câu, Lâm Sâm ăn nguyên cú cấu đau điếng, nước mắt rưng rưng, nhưng vẫn cố nhịn, miệng cười khổ:
"Chắc… chắc phải ráng lần này, sau sinh rồi cưới em về anh mới có tiếng nói…"
Một tiếng hét vang vọng khắp phòng sinh, rồi sau đó là tiếng khóc oe oe chào đời vang lên.



