Bạn Gái Cũ Của Chồng Tương Lai - Chương 13
Lông mày Lục Mặc nhíu chặt.
Anh không nói, nhưng trong lòng đã bắt đầu cảm thấy bất an.
Và bà Lương, chưa dừng lại.
“Là Lâm Tịch không chịu từ bỏ…”
“Bản kế hoạch hiện tại chưa đủ tốt, nhưng em tin… bạn trai mình sẽ làm được một bản tốt hơn.”
Câu nói ấy của Lâm Tịch, vẫn như vang vọng đâu đó trong đầu Lục Mặc, chẳng thể nào tan.
“Vì vậy,” bà Lương nói tiếp, “cô ấy vẫn bám riết tôi suốt những buổi tiệc xã giao, dù thân phận chẳng có gì chính danh cả.”
“Ban đầu tôi thấy phiền phức, nhưng về sau… chính nhờ con bé mà tôi tránh được không ít lần phải uống rượu ép.”
“Cô gái ấy rất hiểu người như tôi – không thích nợ ai. Mỗi khi tôi không muốn cầm ly, cô ấy sẽ thay tôi uống hết.”
“Cậu tin được không? Có lần, chỉ một mình cô ấy uống liền ba chai Mao Đài.”
“Phải nhờ trợ lý phát hiện sớm đưa đi súc ruột, nếu không… đã nguy kịch thật rồi.”
Bà Lương khẽ thở dài, ánh mắt phức tạp:
“Lúc đó, tôi bắt đầu tò mò.”
“Không hiểu vì sao con gái thời nay lại cực đoan đến vậy.”
“Nhưng càng tò mò hơn… là cậu – rốt cuộc có gì đặc biệt mà khiến một cô gái chấp nhận hy sinh cả sinh mệnh vì mình.”
“Tôi muốn xem lòng người, nên đưa cho cô ấy hai triệu tệ – danh nghĩa là của cá nhân.”
“Cô ấy có thể dùng để đi học, khởi nghiệp, mua nhà, mua xe…”
“Nhưng cuối cùng, cô ấy lại đưa toàn bộ số tiền đó cho cậu – người đàn ông mà cô ấy tin tưởng nhất.”
Ánh mắt bà Lương nghiêm lại, giọng bỗng trở nên trầm ấm mà nặng nề:
“Người tạo nên Lục thị, chưa từng là tôi.”
“Nếu cậu muốn cảm ơn… thì nên cảm ơn Lâm Tịch.”
Lục Mặc khẽ run lên.
Bà Lương nghĩ rằng toàn bộ hai triệu đã đổ vào Lục thị.
Nhưng anh – chỉ mình anh – mới biết rõ.
Ngày ấy, Lâm Tịch tính toán cực kỳ chu toàn.
Một nửa số tiền – một triệu – cô âm thầm chuyển đến bệnh viện, dùng để trả chi phí điều trị cho em gái anh.
Một nửa còn lại – mới là vốn đầu tư cho dự án.
Ngay cả khi bản kế hoạch ban đầu bị bác bỏ, cô vẫn không nản.
Dù trong lòng cũng từng hoài nghi khả năng thành công của dự án, vì cô hiểu rõ: khởi nghiệp, có mấy ai thật sự đi được đến cuối?
Có thể cô chưa từng tin vào bản kế hoạch.
Có thể bạn quan tâm
Nhưng cô lại luôn tin – vào chính con người Lục Mặc.
Ngay cả nếu anh thất bại, cô cũng không bao giờ rời bỏ anh.
Chỉ là… tất cả những điều đó, Lâm Tịch chưa từng nói ra.
Sau khi bà Lương rời đi, Lục Mặc ngồi lại trong phòng khách quý thật lâu, thật lâu.
Trợ lý đứng bên ngoài, nghe tiếng động trong phòng nhưng không dám vào.
Mãi đến sáng hôm sau, anh mới bước ra, dáng vẻ tiều tụy đến mức khó nhận ra.
Những xấp tài liệu trong tay trợ lý, anh cũng không buồn nhìn đến.
“Chuyện tôi bảo cậu điều tra… đã rõ hết chưa?”
Trợ lý gật đầu, đưa một tập hồ sơ.
Bên trong là toàn bộ tình hình hiện tại của gia đình Lâm Tịch.
Ba năm trước, anh trai kế và cha dượng của cô đã bị bắt – với hàng loạt tội danh bị khởi tố.
Mẹ cô hiện sống một mình ở quê, không có bất kỳ liên lạc gì từ con gái.
Trợ lý trầm giọng:
“Theo hồ sơ, người đứng đơn tố cáo… là chính Lâm tổng. Ba năm trước, cô ấy đã tự tay báo thù rồi.”
Tim Lục Mặc như bị ai đó siết chặt.
Ngay cả cơ hội cuối cùng để làm một điều gì đó cho cô ấy… anh cũng không còn.
Trợ lý nói tiếp:
“Mẹ cô ấy hiện không thể gọi là ổn, nhưng cũng không đến mức quá tệ. Có vẻ thần trí không còn minh mẫn, được một nhóm tình nguyện viên địa phương chăm sóc.”
Lục Mặc im lặng hồi lâu, rồi nói:
“Ừm. Đi xem thử.”
Hành trình về quê Lâm Tịch kéo dài gần mười tiếng.
Trên đường, Lục Mặc chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn ra cửa sổ.
Anh nghĩ, con đường này, khung cảnh này… có lẽ Lâm Tịch từng đi qua, từng nhìn thấy rất nhiều lần.
Ba năm trước, khi công ty anh thăng hoa rực rỡ, tiệc mừng liên miên, lời khen ngợi dồn dập.
Là cô – lặng lẽ đứng phía sau, dọn đường, dập lửa, gánh tiếng, chịu lời ra tiếng vào.
Khi cô một mình đối mặt với bóng ma quá khứ, trong công ty rộ lên đủ kiểu lời đồn.
Anh không phải không nghe thấy.