Cô Vợ Lầy Lội - Chương 01
“Sếp yêu quý ơi, hôm nay em xin nghỉ một bữa nha.”
“Đi đâu?”
“Dạ… đi xem mắt ạ.”
“Ừ, nghỉ đi.”
Lạ thật?
Hạ Thảo khựng lại vài giây. Bình thường xin nghỉ việc là cả một quá trình thương lượng, năn nỉ đủ điều kia mà?
Sao hôm nay vừa mở lời một cái đã được gật đầu cái rụp? Không phải sếp cô làm việc quá tải đến mức… “mất kiểm soát” rồi đó chứ?
Nhưng cô cũng chẳng kịp nghĩ nhiều. Miễn là được nghỉ thì tốt quá rồi.
Bảy giờ tối, cô cầm điện thoại gọi xe đến địa chỉ mà mẹ đưa. Thật lòng cô chẳng mấy hào hứng với cuộc hẹn này, nhưng vì mẹ cứ nhắc tới nhắc lui, ép quá hóa mệt. Thôi thì đi một lần cho yên chuyện.
Bước vào nhà hàng, cô hơi bất ngờ. Ai mà ngờ lại chọn một nơi sang trọng thế này để gặp mặt?
“Anh đang ngồi ở đâu vậy ạ?”
“Bên trái, bàn trong cùng.”
Giọng nói phát ra từ đầu dây khiến cô khựng lại một thoáng.
Sao nghe quen quen vậy trời?
Chẳng phải là cái giọng đã “tra tấn” cô suốt ngày suốt tháng ở công ty đó sao?
Hạ Thảo âm thầm khấn trời khấn đất, chỉ mong đó không phải là người cô đang nghĩ tới. Nếu thật là sếp mình thì cô sẽ bỏ của chạy lấy người liền!
Càng đi gần chiếc bàn ấy, lòng cô càng dậy sóng bất an.
Cái bóng lưng ấy… không thể nhầm lẫn được!
“Sếp…”
“Nhận ra tôi rồi à?”
Cho dù có biến thành tro bụi, cô cũng không thể không nhận ra được cái dáng người quen thuộc đó.
“Ngồi xuống đi.”
“Em… em không dám…”
Ai cứu cô với! Lạy trời cho con biến mất khỏi đây!
“Tôi bảo ngồi.”
Chỉ một câu nói trầm khàn pha chút uy lực của hắn cũng đủ khiến cô vội vàng ngồi vào ghế, như học sinh nghe lệnh thầy cô, ngoan ngoãn đến mức chính bản thân cô cũng bất ngờ.
“Chào em, đối tượng xem mắt của tôi.”
“Ơ… sếp… em muốn về nhà…”
“Về đi, nhưng ngày mai khỏi đến công ty luôn.”
Hạ Thảo nhìn hắn mà chỉ muốn khóc cho hết nước mắt.
Ai mà ngờ được người ngồi chờ cô trong buổi xem mắt lại chính là tổng giám đốc đại nhân mà cô ngày nào cũng “thầm oán thán”.
Cô có nằm mơ cũng không tưởng tượng ra nổi cái tình huống trớ trêu này.
“Sếp… với mẹ em quen biết nhau sao?”
Chẳng lẽ mẹ cô lại có quan hệ rộng đến thế? Quen cả tổng giám đốc cơ đấy!
Có thể bạn quan tâm
“Mẹ em và mẹ tôi là bạn thân từ nhỏ. Em không biết sao?”
Đông Trùng thản nhiên gắp thức ăn đặt vào chén cô như thể chuyện này quá đỗi bình thường.
Còn Hạ Thảo thì choáng váng. Cô nhớ mẹ mình từng nhắc tới một người bạn thân, nhưng nào ngờ người đó lại là mẹ của… sếp.
“Vậy sếp cũng bị ép đi xem mắt hả?”
“Không. Tôi tự nguyện.”
Chiếc đũa trong tay cô khựng lại, miếng thức ăn rơi xuống bàn. Cả người cô như hóa đá.
Hắn… tự nguyện?
Tự nguyện đi xem mắt?
Ha ha… đúng là chuyện khó tin nhất trong năm rồi!
“Tôi biết rõ là em, nên mới đồng ý đi.”
“Sếp đừng đùa nữa… sếp lại thế rồi…”
Hạ Thảo cười gượng, ánh mắt nhìn hắn đầy ngờ vực.
Sao có thể? Làm gì có chuyện hắn thích cô thật. Chuyện đó còn khó tin hơn cả leo lên trời bằng tay không.
“Không phải đùa đâu. Em trả lời tôi đi, mục đích của một buổi xem mắt là gì?”
“Hẹn hò chứ gì.”
“Vậy sau khi hẹn hò thì làm gì?”
“…Kết hôn?”
Hạ Thảo hơi cau mày, lặp lại câu hỏi như để xác nhận lại lần nữa.
“Thế thì tôi muốn bỏ qua bước hẹn hò, đi thẳng đến kết hôn luôn, em đồng ý không?”
Không cần dạo đầu, không cần tìm hiểu. Cứ thế về chung một mái nhà, càng nhanh càng tốt.
Nói xong, hắn đẩy về phía cô một tờ giấy.
“Em đọc đi.”
Trên mặt giấy là bốn chữ to nổi bật: “Hợp đồng hôn nhân.”
Hạ Thảo ngơ ngác, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Sếp… là sao đây ạ?”
“Tôi bị bệnh. Rất nặng. Có thể sống không được bao lâu nữa.”
Đôi mắt Đông Trùng thoáng vẻ mệt mỏi, biểu cảm bỗng trở nên trầm lặng.
“Sếp…”
“Ước nguyện của mẹ tôi là được thấy tôi yên bề gia thất.”
“Em…”
“Em có sẵn sàng giúp tôi thực hiện ước nguyện cuối cùng đó không?”