Cô Vợ Lầy Lội - Chương 10
Cái cô cần là hắn đổi ý cơ, không phải vẽ thêm kế hoạch sinh hoạt.
“Sếp, em nghiêm túc khuyên sếp nên suy nghĩ lại trước khi đưa ra quyết định.”
Sống chung, một là hắn điên, hai là cô điên, còn không thì… cả hai cùng phát điên.
“Em lười rửa bát, lười giặt đồ, tất đi xong vứt lung tung. Sếp chịu nổi không?”
“Nhà tôi có máy giặt, máy rửa bát, tất thì có người dọn. Em nghĩ xem tôi có chịu nổi không?”
Thua! Thua tâm phục khẩu phục!
Hạ Thảo hết đường phản biện, đành nghịch ngón tay tiếp.
Trong lòng cô bây giờ lẫn lộn giữa buồn bã, bất lực và… một chút háo hức.
Sống chung với Đông Trùng… liệu có giống mấy bộ phim mà cô từng xem? Kiểu tổng tài lạnh lùng và cô nàng dễ thương ấy?
“Em đang nghĩ gì vậy?”
“Sếp đoán thử xem.”
Muốn biết thì đoán đi, nói ra còn gì thú vị.
“Muốn ăn kem không?”
“Sếp lại muốn ăn à?”
Từ lúc đi đến giờ cứ hỏi hoài là sao?
“Ừ.”
“Thật đó hả?”
“Tôi muốn ăn kem, nên muốn rủ em ăn cùng.”
“Sếp thích kem thiệt luôn?”
“Ừ.”
Hắn gật đầu chắc nịch. Với hắn, ăn kem là sở thích nghiêm túc, thậm chí trong nhà còn có riêng một tủ lạnh chỉ chứa kem các vị.
Hắn dừng xe lại trước một tiệm kem nhỏ. Vì bất tiện để hắn xuống xe, Hạ Thảo sẽ là người vào mua.
“Sếp ăn vị gì?”
“Dâu.”
Suýt nữa cô bật cười, nhưng may kiềm lại được.
Đông Trùng lườm một cái sắc lẹm.
“Ai nói dâu chỉ dành cho con gái?”
Đúng là không ai nói. Cô cũng đâu có ý đó, chỉ là nghe hắn nói “dâu” với vẻ nghiêm túc quá nên thấy buồn cười thôi mà.
Cô bước vào mua hai ly kem cỡ lớn – một dâu, một xoài.
Ngồi trở lại xe, cô múc một muỗng nếm thử. Vị chua chua ngọt ngọt tan ra trong miệng khiến cô không kìm được nụ cười.
Ăn kem xong, tâm trạng tốt lên hẳn.
“Của sếp ngon không?”
“Ngon.”
“Cho em ăn thử nha.”
Hắn đưa ly kem của mình cho cô, còn tiện tay lấy ly của cô để đổi.
Hai người yên lặng đổi ly, mỗi người một muỗng.
“Của sếp ngọt quá.”
Cô nhăn mặt. Ngọt hơn hẳn vị xoài của cô. Cô không quen ăn ngọt đến thế.
“Vị em ngon hơn đúng không?”
Có thể bạn quan tâm
Cô chớp mắt nhìn hắn chờ đợi, muốn nghe hắn công nhận.
“Ừ.”
Hắn gật đầu, tuy hơi miễn cưỡng, nhưng vẫn chịu công nhận.
Hắn lấy lại ly kem ban đầu, tiếp tục ăn ngon lành.
Hạ Thảo nhìn thấy cảnh đó liền “chậc” một tiếng rồi bắt đầu giảng giải.
“Sếp ăn ngọt nhiều coi chừng ảnh hưởng sức khỏe. Lỡ đâu… ngủm sớm.”
“Em mong tôi ‘ngủm’ sớm lắm đúng không?”
“Em chỉ đang quan tâm đến sức khỏe của sếp thôi. Chứ người lớn tuổi mà ăn ngọt vậy là không nên nha.”
Cô hiếm thấy ai lớn tuổi mà vẫn mê kem như vậy.
“Vẫn còn đỡ hơn cái món siêu mặn hôm trước em làm.”
Ô, giờ biết phản đòn luôn rồi?
Còn lôi chuyện cũ ra để “trả đũa”, đúng là không nể mặt vợ chút nào!
“Sếp ăn lẹ đi, trời tối rồi còn phải dọn đồ em nữa.”
Hai người chí chóe thêm một lát rồi cũng im. Đông Trùng đưa cô về nhà để nói chuyện với mẹ cô.
Hắn còn cam kết sẽ chăm sóc cô thật tốt.
“Mẹ nói trước, con bé nhà mẹ mà có bướng bỉnh, con cứ mắng cho mẹ.”
Tính cách Hạ Thảo ngang như cua, ai chịu đựng được thì đúng là… có bản lĩnh.
“Mẹ, mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe nha. Con đi chuyến này chắc khó trở lại.”
“Con nhỏ này! Ăn nói tào lao.”
Bà gõ nhẹ vào trán cô một cái.
Đông Trùng đứng cạnh, nhìn cô diễn trò cũng dần quen mắt. Hắn chỉ đứng yên đợi đến khi cô xong “màn sân khấu” thì cùng lên xe.
Đồ đạc của Hạ Thảo không nhiều, phần lớn là mấy món linh tinh cô hay tích trữ. Cô vốn không thích mua quần áo nhiều nên hành lý khá gọn.
“Đi đi, thằng bé đợi kìa. Hai đứa đi cẩn thận nha.”
Nhìn con gái mình gói ghém đồ đạc, sắp chuyển đi sống cùng người khác, bà không tránh khỏi cảm giác bùi ngùi.
Nhưng nghĩ đến việc con gái mình cuối cùng cũng có nơi nương tựa, bà cũng nhẹ lòng phần nào.
Trên xe, Hạ Thảo buồn buồn tựa đầu vào cửa kính.
“Buồn à?”
“Sếp cho em về nhà mỗi cuối tuần được không?”
“Em muốn về lúc nào cũng được.”
Hắn đâu có ý cấm đoán gì đâu.
“Sếp… vậy mình ngủ chung hay riêng?”
“Chung.”
Cái gì?! Chung?
“Sao? Ngại à?”
“Sếp đừng như vậy… em thích lắm.”
“…”