Cô Vợ Lầy Lội - Chương 28
Tiếng gì đó vang lên. Cô đứng khựng tại chỗ.
Âm thanh cào nhẹ, rồi lại kêu lạch cạch, như thể có vật gì đó đang di chuyển dưới chân bàn.
Hạ Thảo rùng mình, tay lần tìm công tắc đèn.
Chạm.
Một thứ gì đó vừa lướt qua cổ chân cô!
“Aaaa! Sếp ơi cứu em!!”
Tiếng hét xé toang màn đêm khiến Đông Trùng bật dậy, lao ra ngoài.
Bật công tắc đèn.
Ánh sáng lập tức tràn khắp căn phòng.
Hắn thấy cô đứng co rúm, tay chân múa loạn xạ trong bộ đồ ngủ, mắt nhắm chặt.
“Sao thế?”
“Có… có gì đó vừa đụng vào chân em…”
Cô run rẩy lùi về phía sau.
Bên ngoài trông mạnh mẽ là thế, hoá ra bên trong lại mềm yếu đến vậy. Nhất là mấy con vật nhỏ nhỏ… cô sợ đến phát khóc.
“Chắc là chuột, em không sao chứ?”
Cô lắc đầu, nhưng rõ ràng vẫn còn hoảng.
“Thôi vào ngủ đi, để đó tôi dọn.”
Hạ Thảo lùi sang một bên, để hắn xử lý đống ly vỡ do cô đánh rơi.
Lúc lên giường lại, cô vẫn chưa ngủ được.
Cô khẽ quay sang:
“Sếp… em xin lỗi.”
“Không sao. Vài cái ly thôi mà. Ngủ đi.”
Giọng hắn dịu lại.
“Cũng không ngờ em lại nhát đến vậy.”
Cô không nói gì. Chỉ khẽ kéo chăn trùm kín đầu.
Không phải cô nhát – mà là… đêm mưa, ly vỡ, và một bóng đen chạm vào chân, ai mà chẳng hét lên cơ chứ?
Không nghe cô đáp, Đông Trùng nghiêng đầu sang, định nhắc nhở thì bất ngờ thấy cô đã dịch người lại gần, gối đầu suýt chạm vai hắn.
Hạ Thảo bĩu môi, ánh mắt thản nhiên:
“Em chỉ sợ chuột thôi, chứ sếp thì có gì mà em phải sợ?”
Trừ khi Đông Trùng biết biến thành chuột, còn không thì cô chẳng có lý do gì để giữ khoảng cách cả.
“Em đang vượt ranh giới đó.”
“Cái vạch tưởng tượng đó với em chẳng nghĩa lý gì hết.” – cô đáp không chút ngại ngùng.
Bàn tay nhỏ bất ngờ đặt nhẹ lên eo hắn. Cơ thể Đông Trùng lập tức cứng lại như đá tảng. Hạ Thảo nhếch môi cười thầm – chỉ mới chạm nhẹ mà đã phản ứng như vậy, nếu tiến thêm chút nữa chắc hắn hóa đá mất.
“Hạ Thảo…” – giọng hắn khẽ vang.
“Dạ?” – cô giả bộ vô tội, tay vẫn giữ nguyên.
“Ngủ đi, muộn rồi.”
“Sếp cứ ngủ đi, em đâu làm gì đâu.” – cô vẫn nằm đó, ánh mắt trong veo.
Tuy nhiên, bàn tay “vô tội” kia lại không chịu nằm yên. Ban đầu chỉ khẽ đặt, sau đó từ tốn dịch chuyển, nhẹ nhàng lướt qua eo, rồi vòng ra sau lưng. Mỗi động tác đều như thử thách sự kiên nhẫn của người đàn ông bên cạnh.
“Hạ Thảo.”
“Sếp chưa ngủ sao?” – giọng cô ngây thơ như thể chẳng hề biết mình vừa làm gì.
Sao cơ bụng hắn lại săn chắc thế nhỉ? Chạm một chút là lại muốn chạm thêm…
Có thể bạn quan tâm
“Em… đừng đùa nữa.”
“Em có làm gì đâu. Chỉ là cảm nhận chút thôi mà.” – cô cười hì hì, ánh mắt sáng long lanh trong bóng tối.
Đông Trùng siết nhẹ tay cô, sau đó đột ngột trở mình, ép cô nằm gọn dưới thân mình.
Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào mắt cô:
“Em định nghịch tới mức nào?”
Khác với những cô gái thường lảng tránh, đỏ mặt hoặc quay đi, Hạ Thảo lại chẳng hề nao núng. Trái lại, cô còn mỉm cười đầy tinh nghịch:
“Muốn nữa cơ… được không?”
Đông Trùng nhìn cô chằm chằm. Một lúc sau, hắn lắc đầu thở dài:
“Em… có thể dịu dàng hơn chút không?”
Hạ Thảo mỉm cười, nửa thật nửa trêu:
“Sếp không kiểm tra thì sao biết em có dịu dàng không?”
Lần này thì Đông Trùng thật sự bó tay với cô. Hắn chống tay ngồi dậy, quay trở lại phía giường mình, kéo chăn trùm kín đầu, để mặc cô ngơ ngác nằm lại phía sau.
1 giây.
2 giây.
3 giây…
Hết rồi hả?
Cô tưởng sau khi hắn lật người đè xuống là sẽ có màn cao trào gì chứ, ai ngờ… kết thúc nhanh đến mức hụt hẫng.
Hạ Thảo chống tay ngồi dậy, nhìn bóng lưng đang im lìm bên kia giường:
“Sếp.”
“…”
“Xong rồi thật hả?”
Hắn không trả lời, chỉ kéo chăn lên cao hơn nữa như thể đang giấu luôn cả tâm trạng của mình vào đó.
Hạ Thảo bĩu môi, nằm vật ra giường.
Nhạt… nhạt muốn chảy nước mắt. Cô đã chuẩn bị tinh thần cho một màn kịch tính cơ mà, ai ngờ đối phương lại là… thỏ đội lốt người.
Cuộc sống thường ngày của hai người vẫn cứ thế trôi qua: sáng rời nhà đến công ty, tối lại cùng nhau trở về.
Thoáng chốc đã đến ngày công ty tổ chức chuyến du lịch đầu tiên – một hoạt động được mong đợi từ lâu. Vì là lần đầu tiên nên hầu hết nhân viên đều đăng ký tham gia với tâm thế hào hứng.
Đêm trước ngày khởi hành, Hạ Thảo ngồi trong phòng, hí hoáy sắp xếp hành lý.
Sau một hồi cân nhắc, cô quyết định chỉ mang theo một bộ đồ bơi màu đen duy nhất – vừa đủ tinh tế, vừa không quá phô trương. Những món còn lại đều là quần áo đơn giản, dễ phối và thoải mái.
Soạn xong, cô không quên chạy sang phòng bên cạnh để kiểm tra tình hình của Đông Trùng.
“Sếp còn chưa soạn đồ à?”
“Ừ, chút nữa làm cũng được.”
Đông Trùng vốn đơn giản, quần áo không cầu kỳ. Tủ đồ của hắn chỉ toàn những tông màu trầm: trắng, xám, đen – mỗi kiểu chỉ vài chiếc, phối sao cũng gọn gàng. Gom vài bộ rồi bỏ vào vali là xong.
“Thế để em giúp.” – Hạ Thảo hăng hái xắn tay áo.
Thấy cô hào hứng như vậy, Đông Trùng cũng mặc kệ, để mặc cho cô muốn làm gì thì làm.
Mở tủ ra, cô lựa vài chiếc áo sơ mi, quần kaki rồi sắp thành từng bộ ngay ngắn, gấp gọn rồi đặt vào vali của hắn. Soạn xong, cô nhìn sang chiếc vali rực rỡ sắc màu của mình mà không khỏi bật cười – đúng là đối lập hoàn toàn.
“À mà sếp, mai em đi chung với sếp thì xuống xe ở công ty sao đây?” – cô chợt nhớ ra.
Nếu từ xe hắn bước xuống rồi đi thẳng vào điểm tập trung thì sẽ rất dễ gây nghi ngờ. Dù sao quan hệ của họ vẫn còn là bí mật, cả hai cũng không có ý định công khai với đồng nghiệp.
“Thì cứ nói là tôi tình cờ gặp em giữa đường.”
“Gì cơ?”