Cô Vợ Lầy Lội - Chương 37
Không hề ngại ngùng, hắn trả lời như thể đang nói đến chuyện ăn sáng. Cô chỉ biết nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngờ xen lẫn bất lực. Đông Trùng rõ ràng đã chính thức sa chân vào con đường… mê vợ mất rồi.
Vì cơn đau âm ỉ vẫn còn nên suốt cả ngày hôm đó, Hạ Thảo chỉ ngồi trong phòng xem phim. Mọi việc đều do người gây ra… chịu trách nhiệm.
Cô muốn trái cây, có trái cây. Cô muốn nước ép, có nước ép. Chỉ thiếu điều chưa kêu hắn đi mua trăng sao trên trời cho cô.
Từ sau khi chính thức bước vào giai đoạn “trăng mật” đúng nghĩa, bầu không khí giữa hai người trở nên thân mật hơn hẳn. Cô cũng mới nhận ra, Đông Trùng là kiểu người… cực kỳ nghiện hôn. Hắn có thể hôn cô ở bất kỳ nơi nào, bất kỳ thời điểm nào.
Nếu ban ngày là những buổi hẹn hò nhẹ nhàng thì buổi tối lại là những “trận chiến” mà người nằm xuống đầu tiên… luôn là cô.
“Anh giỏi vậy… từng thực tập ở đâu à?”
Hạ Thảo ngờ vực hỏi, ánh mắt nửa đùa nửa thật.
“Không. Chưa từng.”
“Em không tin.”
Mấy “chiêu thức” đó mà nói là tự nhiên biết ư? Đâu phải ai cũng rành rọt như hắn.
“Chắc do bản năng.” – Đông Trùng nhún vai. “Chỉ cần em là đối tác thì chuyện gì cũng dễ dàng.”
Sau vài ngày tận hưởng đúng nghĩa, cả hai trở lại với guồng quay công việc. Cuộc sống thường nhật không khác trước là bao, chỉ có điều Đông Trùng bắt đầu bộc lộ cảm xúc nhiều hơn, và cô thì chẳng còn thấy ngại ngùng.
Một chiều tan ca, hai người ghé siêu thị mua đồ. Cô đẩy xe đi trước, Đông Trùng theo sau chọn thực phẩm. Sau đó cả hai đến quầy tính tiền.
“Anh chị còn thiếu một ít nữa là đủ điều kiện nhận bộ nồi khuyến mãi. Có muốn lấy thêm gì không ạ?” – Nhân viên lễ phép hỏi.
Đông Trùng không suy nghĩ, tiện tay với một món trên kệ kẹo gần đó, đặt lên băng chuyền.
Khi về đến nhà, cả hai cùng sắp xếp lại đồ. Cô loay hoay dọn dẹp thì bỗng phát hiện một chiếc hộp nhỏ nằm trong túi.
Hạ Thảo tò mò mở ra xem… rồi bỗng khựng lại.
Gương mặt cô cứng đờ.
Thứ nằm trong tay chính là… một hộp bao cao su.
Hộp mới toanh.
Cô còn nhớ rõ, hôm trước mới mua một hộp rồi mà?
Ánh mắt cô chuyển sang nhìn người đàn ông đang ung dung cất đồ ăn trong bếp, gương mặt bình thản như chẳng có gì xảy ra.
Hạ Thảo chầm chậm đặt chiếc hộp xuống, nghiến răng nghĩ thầm: Tên này… định mưu đồ lâu dài sao?!
Hạ Thảo lén lút giấu chiếc hộp nhỏ kia vào trong tủ, gương mặt lúng túng đỏ lên. Làm như người ta không nhìn thấy gì, cô nhanh chóng bước ra bếp… lấy lại tinh thần bằng cách trổ tài nấu ăn.
Gần đây cô cực kỳ chăm chỉ học nấu nướng. Hễ rảnh là lên mạng tìm công thức, có khi còn lén lút ghi chú vào điện thoại để tra cứu nhanh. Đặc biệt hơn, cô còn hào hứng đăng ký một khóa học nấu ăn ngắn hạn – sẽ bắt đầu từ tuần sau.
Món ăn hôm nay không quá phức tạp, nhưng cần sự tỉ mỉ. Sau một hồi loay hoay, cuối cùng cô cũng hoàn tất mọi thứ và bày biện lên bàn.
Đông Trùng vừa bước ra khỏi phòng làm việc đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt. Nhìn bàn ăn được chuẩn bị chu đáo, hắn lại nhìn sang người đang đứng khoanh tay tự tin như muốn nói “thấy chưa, em giỏi không?”.
Hắn khẽ nhếch môi, vẫy tay gọi cô:
“Lại đây.”
Hạ Thảo nhướng mày đi tới. Cô còn chưa kịp hỏi gì thì đã bị Đông Trùng kéo nhẹ vào lòng, hắn cúi đầu hôn lên môi cô, dịu dàng mà bất ngờ.
Nụ hôn lướt qua rồi dừng lại chậm rãi, như thưởng thức.
“Phần thưởng.” – Hắn khẽ nói, như thể vừa ban cho cô huân chương danh dự vì thành tích nấu ăn xuất sắc.
Hạ Thảo bĩu môi, thầm nghĩ phần thưởng này rõ ràng người nhận lợi lại là… hắn.
Hai người cùng ngồi xuống dùng bữa. Tay nghề của cô đã tiến bộ rõ rệt, khác xa món bánh mì “muối tiêu” gây ám ảnh lúc trước. Bây giờ ít nhất cũng có thể khiến Đông Trùng ăn đến sạch sành sanh.
Ăn xong, chia việc như thường lệ. Đông Trùng rửa bát còn cô đi tắm. Đến khi xong việc, hai người lại ngồi cùng nhau xem phim. Từng phút, từng khung hình trôi qua đều ấm áp đến lạ.
Có thể bạn quan tâm
Đây chính là cuộc sống vợ chồng mà Hạ Thảo từng mơ ước: không cần hào nhoáng, không cần xa hoa – chỉ cần mỗi ngày bên nhau, cùng ăn, cùng ngủ, cùng cười.
Tối đến, đèn tắt. Hôm nay cũng không có nhiều công việc tồn đọng nên cả hai có nhiều thời gian hơn cho nhau. Cùng xem phim, chơi game, rồi ngồi tán gẫu linh tinh.
Trình nấu ăn của Hạ Thảo lên tay bao nhiêu thì trình game của Đông Trùng cũng tăng bấy nhiêu. Đến mức bây giờ hắn có thể “gánh team” luôn cả cô.
“Ngủ thôi.” – Cô dụi mắt, tạm biệt màn hình để trở về với gối chăn thân thương. Vừa đặt mình xuống giường chưa kịp đắp chăn thì đã bị một cánh tay từ phía sau choàng qua, ôm cô thật chặt.
Cái ôm đó không đơn giản là… ôm ngủ.
Cô lập tức lên tiếng, giọng lười biếng nhưng rõ ràng có cảnh giác:
“Anh không mệt hả?”
“Không.”
Trả lời dứt khoát, giọng bình tĩnh đến mức khiến người ta tưởng hắn mới chỉ… đi dạo quanh nhà chứ không phải trải qua mấy ngày “vận động”.
Hạ Thảo thầm than trong lòng. Hồi trước nghi ngờ thì đúng là cô sai rồi. Đông Trùng “nam tính” gấp mấy lần tưởng tượng – và đặc biệt là… sức bền như một chiến binh thực thụ.
Chỉ tiếc là, người cần ngủ bây giờ là cô.
Cô mệt.
Rất mệt.
Không chờ hắn nói thêm, Hạ Thảo nhanh chóng kéo chăn trùm kín người. Dù hắn có ý định gì đi nữa thì hôm nay… nghỉ phép.
Mắt nhắm lại, môi lẩm bẩm một câu rồi chui vào giấc mộng:
“Đêm nay không nhận đơn, anh đừng mơ.”
Đông Trùng bật cười, đành vòng tay ôm cô mà… nằm im.
Những ngày tiếp theo, cuộc sống của hai người cứ thế êm đềm trôi qua. Sáng cùng nhau đi làm, chiều cùng nhau về nhà, thi thoảng lại ghé thăm hai bà mẹ – người thì trồng hoa tưới cây, người thì chăm chút từng lọ mứt trong bếp.
Mọi chuyện tưởng chừng như hoàn hảo… cho đến khi một “vấn đề lớn” âm thầm kéo đến.
Vấn đề mà cặp đôi nào cũng phải đối mặt sớm hay muộn:
“Bao giờ có em bé?”
Từ lời nói vu vơ, ánh mắt ám chỉ cho đến cả những lần giả vờ nhắc đến “cháu của người ta”, hai bà mẹ bắt đầu lộ rõ tâm tư.
Ngẫm lại, cũng phải – hai người kết hôn đã hơn nửa năm. Cả hai bà đều mong ngóng được lên chức bà nội – bà ngoại, mà tốt nhất là… lên cùng lúc để không ai thua ai.
Chỉ tiếc rằng hiện tại, Hạ Thảo và Đông Trùng vẫn muốn tận hưởng nốt thế giới riêng – chỉ có hai người, không tiếng khóc, không bỉm sữa, không những đêm thức trắng.
Còn vài năm nữa, họ nghĩ thế.
Nhưng đời đâu cho nhiều thời gian đến vậy…
“Sau này mà có con trai, nhất định sẽ giống thằng Trùng – lạnh lùng, đẹp trai!” – mẹ chồng hớn hở nói như đang vẽ chân dung tương lai.
“Còn con gái thì chắc chắn xinh xắn như con An nhà mình.” – mẹ ruột cô tiếp lời, ánh mắt lấp lánh như thể đã thấy cháu ngoại đang bập bẹ gọi “ngoại ơi”.
Hai người tung hứng như đôi bạn thân, càng nói càng say sưa. Còn hai vợ chồng ngồi cạnh chỉ biết gượng cười nghe theo.
“Vậy… hai đứa định khi nào mới tính đến chuyện ấy?” – mẹ Hạ Thảo nhìn thẳng, hỏi trúng trọng tâm.
“Dạ… chắc phải từ từ ạ. Bọn con còn trẻ mà.” – cô nhỏ nhẹ đáp, ánh mắt nhìn sang Đông Trùng tìm “đồng minh”.
“Trẻ thì càng nên tranh thủ! Sinh sớm hồi phục nhanh, còn có sức mà nuôi con.” – mẹ cô tiếp lời không chút do dự.
Hạ Thảo vội gắp miếng cá đặt vào chén bà, đánh trống lảng:
“Dạ vâng… chuyện đó để từ từ rồi con tính. Mẹ ăn đi ạ, để lâu cá nguội mất ngon.”