Cô Vợ Lầy Lội - Chương 46
Hạ Thảo cúi đầu, khẽ đặt một nụ hôn lên tay anh.
“Em nhớ anh… nhớ đến phát điên rồi…”
Có những khi cô bật cười vì chuyện mình kể quá ngốc, cũng có những lúc lại vừa nói vừa khóc. Mỗi đêm đều như thế, lặp lại, dai dẳng và đầy thương nhớ.
Tối hôm đó, cũng như bao đêm trước, cô vừa gọt trái cây vừa kể chuyện. Kể cả về công ty, kể cả về những hộp quà mà đồng nghiệp gửi để chúc anh sớm hồi phục.
“Anh đợi em chút, để em ra rót nước.”
Cô bước ra ngoài, lấy một cốc nước đầy rồi quay lại. Vừa đặt cốc xuống bàn, Hạ Thảo bỗng thấy hàng mi anh khẽ động, đầu ngón tay run nhẹ.
Trái tim cô khựng lại.
Cô lập tức nhấn chuông gọi bác sĩ.
Không lâu sau, bác sĩ đến kiểm tra cho anh. Sau khi xem xét, ông mỉm cười trấn an:
“Có thể một hai ngày nữa bệnh nhân sẽ tỉnh. Tín hiệu rất tốt, cho thấy ý thức cậu ấy rất mạnh.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Hạ Thảo nắm chặt tay anh, mắt ánh lên hy vọng.
Hắn đã phản ứng. Hắn đang quay trở lại.
Trước khi rời đi, bác sĩ lại quay sang hỏi:
“Cô là Hạ Thảo phải không?”
“Vâng, là tôi… Có chuyện gì ạ?”
“Không có gì, chỉ là… lúc đẩy bệnh nhân vào phòng phẫu thuật, cậu ấy vẫn còn nửa tỉnh nửa mê… nhưng liên tục gọi tên cô.”
Tim cô như lặng đi một nhịp.
Dù trong trạng thái ý thức mơ hồ, hắn vẫn gọi tên cô sao?
Bác sĩ nói, ký ức là thứ không dễ biến mất. Kể cả trong lúc đau đớn tột cùng, người ta vẫn sẽ níu giữ những điều quan trọng nhất. Và với Đông Trùng, người đó — là cô.
Vị bác sĩ già còn chia sẻ thêm, trong bao nhiêu năm làm nghề, ông vẫn bị những tình cảm chân thành lay động. Mỗi ngày đều thấy cô gái nhỏ này đến, ngồi kể chuyện bên giường bệnh nhân — chẳng hề than vãn. Một khung cảnh vừa lặng lẽ, vừa ấm lòng.
“Thưa bác sĩ… còn chuyện trí nhớ thì sao ạ?”
Vị bác sĩ trầm ngâm.
“Vẫn chưa thể nói trước được. Cậu ấy bị chấn thương nặng ở vùng đầu, khả năng mất trí nhớ tạm thời là khá cao. Tuy nhiên, nếu có thì cũng chỉ là nhất thời. Phần lớn các trường hợp đều sẽ phục hồi — nhanh hay chậm thì còn phụ thuộc vào người nhà, vào cả chính bệnh nhân nữa.”
Cô gật đầu, lòng trùng xuống nhưng không tuyệt vọng.
Cô sẽ kiên trì. Nếu anh quên, cô sẽ nhắc. Nếu anh mất hết trí nhớ, cô sẽ cùng anh làm lại từ đầu.
“Cảm ơn bác sĩ… Em sẽ đợi anh, Đông Trùng.”
Và đúng như lời bác sĩ nói — hai ngày sau, Đông Trùng mở mắt.
Cô nắm chặt tay anh, xúc động đến mức không nói nên lời.
Chỉ là, sau vài phút kiểm tra, các bác sĩ kết luận: anh đã mất trí nhớ tạm thời.
Không chỉ không nhớ cô — mà cả chính mình, anh cũng không rõ là ai.
Một tuần sau ca phẫu thuật, Đông Trùng được xuất viện.
Mọi người cùng đưa anh về lại căn chung cư — nơi mà trước đây anh và Hạ Thảo đã từng chung sống. Suốt cả đoạn đường, cô luôn miệng kể cho anh nghe về nơi này: từ căn bếp họ từng cùng nấu ăn, đến bộ ghế sofa nơi hai người thường xem phim vào mỗi tối.
Cô vừa nói vừa cố giữ cho mình một nụ cười thật tươi.
“Anh nhớ không? Mình từng ngồi đây, cùng nhau ăn mì lúc nửa đêm. Rồi có lần… anh ngủ quên trên ghế, còn ngáy to nữa.”
Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng.
Có thể bạn quan tâm
Đông Trùng khẽ đưa tay ôm trán, vẻ mặt thoáng chút khó chịu.
“Anh đau đầu à?”
“Ừm.”
“Để em đỡ anh vào phòng nghỉ nhé.”
Cô lập tức đỡ anh đứng dậy, dìu anh về phòng, nhẹ nhàng đỡ lưng anh nằm xuống giường. Rồi không rời đi, cô lặng lẽ ngồi bên cạnh, ánh mắt dõi theo từng cái nhíu mày rất khẽ của anh — như sợ bỏ lỡ bất kỳ chuyển động nào, phòng khi anh cần cô.
Một lúc sau, Đông Trùng khẽ mở mắt, quay đầu nhìn cô. Giọng nói vẫn còn yếu ớt:
“…Em là… vợ tôi thật sao?”
Hạ Thảo mỉm cười, giơ tay lên trước mặt anh, lắc nhẹ ngón áp út.
“Ừm, chính anh là người đeo chiếc nhẫn này cho em đấy.”
Cô đứng lên, đi đến tủ lấy ra quyển album ảnh cưới, rồi mở từng trang, kể lại từng khoảnh khắc.
“Đây là ngày cưới mình. Anh nhìn nè, lúc đó anh ngại đến mức mặt đỏ lên luôn, ai cũng chọc kìa.”
Rồi cô lấy thêm hộp ảnh du lịch — là những khoảnh khắc họ từng rong ruổi khắp nơi: từ thành phố biển đến những vùng núi cao. Gương mặt anh trong từng tấm ảnh luôn rất bình thản, còn cô thì cười rạng rỡ.
“Anh… nhớ được gì không?”
Đông Trùng im lặng vài giây rồi khẽ lắc đầu.
Một cái lắc đầu làm trái tim cô nhói lên.
“Không sao… chúng ta còn nhiều thời gian mà.” – Cô thì thầm, tự an ủi cả anh lẫn chính mình.
“…Nhỡ tôi không thể nhớ lại thì sao?”
Câu hỏi khiến không gian như lặng đi.
Cô nắm lấy tay anh, ánh mắt bình tĩnh mà dịu dàng:
“Không sao cả. Em đợi được. Bao lâu cũng được.”
Anh nhìn cô, thoáng chút bối rối.
“Em tốt thật đấy.”
Hạ Thảo nhướn mày, giọng vẫn không giấu được chút nghịch ngợm quen thuộc:
“Chứ sao nữa. Bây giờ mới biết à?”
Trông Đông Trùng ngơ ngác, chẳng còn chút nghiêm nghị thường ngày. Nhìn bộ dạng lúng túng của anh, cô vừa buồn cười, vừa thấy thương.
“Bọn mình… có con chưa?”
“Chưa đâu. Hai mẹ hai bên hối dữ lắm rồi nhưng em và anh quyết định chờ thêm hai năm nữa. Phải tận hưởng cuộc sống hai người cái đã.”
Hạ Thảo lại bắt đầu líu lo kể về chuyện con trai, con gái, rồi cô đưa mắt nhìn anh, tinh nghịch nói:
“Nếu là con trai thì chắc chắn sẽ đẹp trai như anh. Còn nếu là con gái thì…”
Cô chưa kịp nói hết câu thì Đông Trùng đã nhíu mày. Có vẻ hơi… nhức đầu.
“Gì vậy? Anh đang nghĩ em nói nhiều chứ gì?”
“…”
“Thừa nhận đi. Hồi trước anh cũng hay chê em lắm mà!”