Cưng Vợ Là Bản Năng - Chương 42
Chiều cùng ngày.
Diệp Uyển nằm trên ghế sofa, vừa xem TV vừa ăn trái cây, vừa… phàn nàn.
“Chồng ơi, bụng em hơi đau. Không biết có phải em mang song thai không nữa?”
“Để anh gọi bác sĩ.”
“Không! Em không muốn bác sĩ nào hết. Em muốn tự đoán!”
“…”
“Vậy đoán đi, em đoán được mấy đứa?”
“Hai. Không, ba. Chắc là ba. Trong bụng em đang có nguyên cái đội bóng đá mini luôn.”
“Em chắc không? Vậy anh đi đăng ký học bế trẻ sơ sinh cấp tốc nhé.”
“Chồng à…”. Cô đột ngột rơm rớm nước mắt, bàn tay đặt lên bụng.
“Em vẫn chưa tin được… thật sự, có một sinh linh đang lớn lên trong em.”
Lục Cảnh Thần ngồi xuống cạnh cô, nhẹ nhàng cầm tay.
“Cảm ơn em đã mang đến cho anh điều này.”
“Em cũng cảm ơn anh… vì đã không rời đi như người khác.”
Hắn cúi đầu, đặt một nụ hôn lên bàn tay trắng mịn ấy.
“Anh không chỉ ở lại. Anh còn muốn ở bên em, suốt đời.”
Tối đó.
Diệp Uyển nằm trong vòng tay hắn, khẽ thì thầm:
“Em đặt tên cho con rồi.”
“Ồ? Nói thử xem?”
“Nếu là con gái, tên là Lục Bảo Bối.”
“Còn con trai?”
“Lục Đại Gia.”
“…”
“Nghe cái tên là biết ‘con nhà trùm’ rồi còn gì!”
“…”
“Anh thấy tên nào hợp?”
“Anh thấy… nếu con mà nghe được chắc nó tự bò về lại bụng mẹ mất.”
Diệp Uyển cười ngặt nghẽo, rúc vào lòng hắn.
“Vậy anh đặt đi.”
“Anh à?”. Hắn khẽ chạm tay vào bụng cô.
“Anh sẽ chờ đến lúc gặp con. Khi ấy, anh muốn nhìn vào mắt nó, rồi tự chọn cái tên đầu tiên gọi con.”
Diệp Uyển siết nhẹ tay hắn, mắt rưng rưng.
Một đêm yên bình.
Không còn đuổi bắt. Không còn khổ đau. Không còn nước mắt.
Chỉ còn hai trái tim đang chạm dần vào nhau qua từng phút từng giây cùng nhau sống.
Có thể bạn quan tâm
03:27 sáng.
Trời còn chưa sáng hẳn. Diệp Uyển đang mơ màng ngủ thì đột nhiên… bụng đau quặn.
“Ư… chồng ơi…”
Lục Cảnh Thần giật mình bật dậy như phản xạ có điều kiện.
“Báo động cấp 1 hay cấp 2? Co thắt từng cơn hay liên tục? Có nước ối không? Cường độ đau từ 1 đến 10 là bao nhiêu?”
“Chồng à…”. Diệp Uyển rên rỉ.
“Anh đừng hỏi như bác sĩ mà chở em vào viện đi…”
04:12 sáng. bệnh viện VIP.
Lục Cảnh Thần sải bước như chạy trong phim hành động. Sau lưng là ba vali to tướng: vali đồ em bé, vali đồ của Diệp Uyển, vali… đồ ăn vặt cô dặn mua.
Y tá và bác sĩ trong ca trực còn chưa kịp hoàn hồn thì một hàng người từ cổng tràn vào.
Tôn Diên mặc nguyên đồ ngủ, tay vẫn cầm ly cà phê.
Lãnh Hạo khoác áo choàng khách sạn.
Lãnh Thiên… đi chân trần.
“Vợ sinh rồi hả? Vợ ai? Vợ tôi à?”. Tôn Diên mơ ngủ hỏi.
“Không, là vợ Cảnh Thần!”. Hạo thiếu lườm.
“Mày còn chưa có bạn gái nữa mà mơ hồ dữ vậy?”
Phòng chờ sinh.
Lục Cảnh Thần đi tới đi lui như bị lập trình lỗi. Tay hắn cầm chiếc khăn tay màu hồng Diệp Uyển từng dùng lần đầu khi “giận dỗi dễ thương”, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.
“Mày sao vậy? Mày đi qua đi lại như robot thiếu dầu bôi trơn thế?”. Tôn Diên hỏi.
“Hắn đang run.”. Hạo thiếu gật gù.
“Chỉ sợ lát nghe tiếng con khóc, khóc trước là… ba nó.”
Lục Cảnh Thần không nói gì, chỉ lẩm bẩm:
“Không biết cô ấy có đau lắm không… Liệu có phải gây mê không… Con có khỏe không…?”
Lãnh Thiên ngồi kế, vỗ vai an ủi:
“Chắc ổn thôi. Trông Uyển Uyển mạnh mẽ lắm.”
“Nhưng anh lo…”. Lục Cảnh Thần cắn môi.
“Em ấy hay giả mạnh mẽ… mà thật ra lại hay chịu đựng.”
Cả hội im lặng. Dù hay cà khịa, nhưng ai cũng hiểu, với Lục Cảnh Thần. Diệp Uyển không phải là “vợ” hay “tình yêu” nữa… mà là cả thế giới.
06:38 sáng.
Một tiếng khóc trong trẻo vang lên từ phòng sinh.
Lục Cảnh Thần lập tức bật dậy.
Cánh cửa bật mở. Một y tá mỉm cười bước ra:
“Chúc mừng ngài Lục, vợ ngài vừa sinh một bé gái, 3,3kg, khỏe mạnh, da hồng hào, rất đáng yêu.”
“Con gái…”. Hắn lặp lại, giọng run run.
“Ngài có muốn ẵm bé không?”. Y tá hỏi.
Hắn gật đầu, bước vào, và khoảnh khắc ấy…
Một sinh linh nhỏ xíu được đặt vào vòng tay hắn.
Mắt hắn đỏ hoe.
Bàn tay to lớn run run đỡ lấy thân hình bé xíu ấy.
“Xin chào…”. hắn thì thầm.
“Ba là Lục Cảnh Thần. Còn con là món quà đẹp nhất mà ba mẹ từng nhận được.”