Cưới Giả, Yêu Thật - Chương 13
Vậy là câu chuyện “Hôn Nhân Sắp Đặt” đã khép lại – không phải bằng một bản hợp đồng ly hôn lạnh lùng, mà bằng một tờ giấy đăng ký kết hôn thật sự, được gắn kết bởi tình yêu, ký ức và niềm tin đã trải qua bao thử thách.
Từ một cô gái trẻ quyết liệt phản kháng cuộc sống bị kiểm soát, đến một người phụ nữ dám đấu tranh giành lại di sản và danh dự cho mẹ mình, Thiên Lam đã đi qua cả một hành trình trưởng thành đầy giằng xé. Cô từng nghĩ cuộc hôn nhân với Vũ Tấn Phong là xiềng xích, là trói buộc. Nhưng rồi chính người đàn ông ấy – với sự dịu dàng được che giấu sau vẻ ngoài lạnh lùng – lại trở thành nơi cô có thể tựa vào mãi mãi.
Vũ Hà Phong, hay đúng hơn là Vũ Tấn Phong, không chỉ là tổng giám đốc tập đoàn Vũ Thị, mà còn là một người đàn ông biết chờ đợi. Anh chờ từ cái ngày khi cô bé bốn tuổi trao cho anh một viên kẹo và một câu nói ngây thơ: “Anh ăn kẹo của em rồi thì phải bảo vệ em nhé.” Chỉ một lời nói vô tình ấy, mà anh mang trong tim suốt hơn hai mươi năm, biến nó thành lời hứa thầm lặng đi theo cả thanh xuân của mình.
Vũ Tấn Phong không chọn cách cưỡng ép tình cảm, cũng không dựa vào quyền lực để buộc cô gái nhỏ năm xưa trở về bên cạnh mình. Anh chọn cách… đóng vai một người bình thường, thậm chí có phần vụng về, để cô được nhìn thấy con người anh một cách chân thật nhất. Để tình yêu nảy sinh không vì địa vị, không vì tiền bạc, mà vì sự thấu hiểu và đồng hành từ những điều nhỏ nhất.
Câu chuyện tình yêu của họ bắt đầu bằng sự hiểu lầm, tiếp nối bằng những va chạm thường ngày, rồi từ từ hình thành sự gắn bó chẳng thể dứt. Những buổi tối nấu ăn cùng nhau, những cái ôm lén lút dưới ánh đèn bếp, những lần cãi nhau nảy lửa rồi lại nhìn nhau bật cười – tất cả tạo nên một tình yêu bình dị nhưng bền bỉ. Một mối quan hệ tưởng chừng là “hôn nhân hợp đồng”, hóa ra lại chính là duyên phận thật sự.
Song, tình yêu của họ không chỉ được chứng minh qua những ngọt ngào đời thường, mà còn là sự tin tưởng và đồng lòng trong cuộc chiến quyền lực, nơi gia đình ruột thịt trở thành kẻ thù, nơi sự thật về lòng tham và phản bội bị lật mở từng lớp.
Thiên Lam đã phải chứng kiến cha ruột ruồng bỏ mẹ mình, tước đoạt tất cả tài sản và đẩy bà vào bước đường cùng. Cô cũng từng bị xem như con cờ, bị đem ra trao đổi như món hàng hóa. Nhưng chính cô đã đứng dậy, từng bước giành lại tập đoàn Lâm thị, trả lại nó cho dòng họ Thiên – đúng như nó vốn thuộc về.
Không còn là cô gái lém lỉnh chỉ biết nói “tôi không cần anh”, giờ đây Thiên Lam là người phụ nữ có bản lĩnh, có tình yêu, có tự do và có cả một bờ vai đủ vững vàng để dựa vào – là Vũ Tấn Phong.
Còn Vũ Tấn Phong, anh không chỉ thắng được trái tim cô, mà còn giúp cô thắng được cả cuộc đời.
Có thể bạn quan tâm
Cảnh cuối cùng trong truyện – đám cưới chính thức, nơi cô dâu mặc váy trắng lộng lẫy, chú rể đưa một viên kẹo vào môi cô, dịu dàng nói: “Ăn kẹo của anh rồi, em phải yêu anh cả đời đấy.” – như một lời khép lại viên mãn cho hành trình bắt đầu bằng một viên kẹo ngày thơ bé.
Chúng ta không biết sau này cuộc sống của họ có còn sóng gió hay không. Nhưng có một điều chắc chắn: họ đã đi cùng nhau qua đủ dối trá, đủ mất mát, đủ thử thách, để học cách tin vào yêu thương thật sự.
“Hôn Nhân Sắp Đặt” là câu chuyện của những người từng tưởng mình bị sắp đặt, nhưng lại tự mình viết lại vận mệnh. Là lời khẳng định rằng, có những tình yêu không đến từ hoa hồng và rượu vang, mà từ bếp ăn, những lần cãi vã vụn vặt, những cái nắm tay âm thầm lúc tuyệt vọng, và những nụ hôn giữa hàng tá hiểu lầm tưởng như sẽ khiến người ta xa nhau mãi mãi.
Đây là câu chuyện của một cô gái từng nghĩ tình yêu là xa xỉ, và một người đàn ông từng nghĩ chỉ cần âm thầm đứng sau là đủ. Nhưng họ đã chọn bước ra, nắm tay nhau, và cùng viết lại định nghĩa của “hôn nhân” – không phải là sự sắp đặt, mà là sự lựa chọn.
Cảm ơn bạn đã theo dõi câu chuyện đến tận những giây cuối cùng. Nếu bạn cũng từng một lần nghĩ rằng mình không đáng được yêu thương, nếu bạn từng hoài nghi tình yêu trong một thế giới đầy giả tạo, thì hy vọng câu chuyện này đã khiến bạn tin rằng, dù là trong thực tế hay tiểu thuyết, tình yêu thật sự vẫn luôn có mặt, chỉ là nó đến theo cách không ai ngờ nhất.
Và biết đâu, một ngày nào đó, trong chính một khoảnh khắc tưởng như vô nghĩa – như một viên kẹo, một ánh mắt, một nụ cười lướt qua – bạn cũng sẽ bắt đầu một hành trình tình yêu của riêng mình.
Hãy tin nhé. Vì đôi khi, điều bất ngờ nhất… lại chính là món quà tuyệt vời nhất.