Đẻ Thuê Cho Cố Tổng - Chương 26
Trong đầu ả không ngừng gào thét. “Không lẽ tiện nhân đó đã có thai? Không được… tuyệt đối không thể để cô ta sinh ra nghiệt chủng đó! Phải nghĩ cách trừ khử hai mẹ con cô ta…”
Một tia độc ác loé lên trong ánh mắt ả. Rồi bất ngờ, ả thay đổi thái độ, mỉm cười nhẹ nhàng, đưa lại que thử thai cho Nhiên:
“Làm người sợ rồi. Mau đem cái này lên đi, không Cố phu nhân của ngươi lại chờ lâu.”
Nhiên tuy cảm thấy bất an trước vẻ mặt giả tạo ấy, nhưng cũng không dám nói gì thêm. Cô cầm lấy que thử thai, lặng lẽ trở lại phòng của Mãn Mãn.
Phía sau, khóe môi Tô Nhạc nhếch lên một nụ cười hiểm độc. “Mãn Mãn… để xem, anh rể có thể bảo vệ được mày đến bao lâu…”
Sau khi nhận được que thử thai, Mãn Mãn lập tức bước vào nhà vệ sinh để thử. Mười phút sau, kết quả hiện ra — hai vạch đỏ rõ rệt.
Cô đã mang thai.
Giây phút nhìn thấy kết quả, nước mắt cô lặng lẽ rơi xuống. Bàn tay cầm que thử run lên, nhưng lần này, nỗi sợ đã nhường chỗ cho một niềm vui khó tả. Mãn Mãn cuối cùng cũng mỉm cười — vì cô biết, chỉ cần sinh đứa bé này, cô sẽ được tự do, được quay trở lại với cuộc sống của mình.
“Tốt… tốt rồi… Cuối cùng mình cũng mang thai…”
Từng giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống đôi má gầy gò.
Thế nhưng, cuộc đời chẳng thể đoán trước điều gì. Những chuỗi ngày sau đó, địa ngục mới thực sự bắt đầu.
“Nhưng… có nên nói cho anh ta biết không?”
Trong lòng Mãn Mãn ngổn ngang. Cô đứng trước gương, nhìn bản thân tiều tụy, sắc mặt nhợt nhạt, cơ thể gầy đi thấy rõ.
Cô nhẹ nhàng đưa tay xoa lên bụng, thở dài. “Thôi… để vài ngày nữa rồi nói.”
“Cốc… cốc…”
Tiếng gõ cửa vang lên.
Bên ngoài, giọng nói dịu dàng của Nhiên vang lên:
“Cố phu nhân, Cố tổng muốn gặp người.”
Trong lòng Mãn Mãn thoáng qua chút hoài nghi. “Sao tự nhiên anh ta lại muốn gặp mình? Trời vẫn chưa tối mà… Không lẽ anh ta biết mình mang thai? Không thể nào...”
Một loạt câu hỏi dồn dập xuất hiện trong đầu khiến cô cảm thấy như có ai đó đang gõ búa vào thái dương. Cô khẽ đáp lại:
“Tôi ra ngay.”
Cô quên mất — que thử thai vẫn còn nằm trên giá trong nhà vệ sinh.
Mãn Mãn từ từ bước đến chiếc bàn nơi đang hiện lên cuộc gọi video. Đó là từ Cố Minh Thiên. Cô ngồi xuống nhưng lại cố né tránh màn hình, không muốn nhìn thấy gương mặt quen thuộc ấy.
Cố Minh Thiên nhướng mày. “Cô đang nhìn đi đâu vậy?”
Mãn Mãn khẽ lắc đầu, không nói gì. Ánh mắt rũ xuống, chất chứa nỗi buồn sâu thẳm.
Cố Minh Thiên cũng nhận ra sự thay đổi trong cô. Anh muốn quan tâm, nhưng cách thể hiện của anh lại hoàn toàn khác người. Giống như câu nói. kẻ mạnh luôn có lối đi riêng.
Thấy sắc mặt Mãn Mãn ngày càng xanh xao, mệt mỏi, anh khẽ cau mày, giọng nói mang chút trách móc:
“Trần Mãn Mãn, cô không biết tự chăm sóc bản thân à? Gầy gò như vậy, ai nhìn được? Cô muốn con của tôi cũng yếu ớt như cô sao?”
Có thể bạn quan tâm
Nghe vậy, Mãn Mãn chỉ cười nhạt. “Con của anh… nó sẽ không giống tôi đâu.”
Rồi cô nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, mỉm cười đầy ẩn ý.
Cố Minh Thiên hơi sững người. Không phải vì lời cô nói, mà là vì nụ cười ấy. Đây là lần đầu tiên anh thấy Mãn Mãn cười thật sự — một nụ cười nhẹ nhàng, mang theo niềm vui nhỏ bé nào đó. Anh khẽ nhíu mày, khó hiểu hỏi:
“Có chuyện vui à?”
Nụ cười vụt tắt, gương mặt cô lại chìm vào u sầu. Vẫn không nhìn anh, Mãn Mãn lắc đầu, cười gượng:
“Không có. Tôi đâu cần sự quan tâm giả tạo của anh.”
Sắc mặt Cố Minh Thiên trên màn hình bỗng sầm xuống. Không nói thêm gì, anh dập máy ngay lập tức. Màn hình máy tính vụt tắt, để lại bóng tối và sự hỗn loạn trong ánh mắt mà anh chẳng dám đối diện.
Ở một nơi xa lạ, Tô Nhạc đang đứng trong một căn phòng âm u, gọi điện thoại cho ai đó. Trên gương mặt ả hiện rõ nét nham hiểm.
“Các người làm gì thì làm, chỉ cần cô ta không quay trở lại được nữa. Xong việc, tôi sẽ chuyển nốt phần còn lại.”
Đầu dây bên kia là tiếng cười khan của một người đàn ông lớn tuổi. Giọng hắn đắc ý:
“Cô cứ yên tâm. Tôi làm nghề này mười năm rồi, chưa bao giờ thất bại. Chỉ là một người phụ nữ thôi mà — xử lý xong rồi quăng xuống biển, chỉ có trời biết, đất biết, cô và tôi biết.”
Khóe môi Tô Nhạc nhếch lên nụ cười hiểm ác. “Tôi chờ tin tốt của các người.”
Rồi dập máy.
Lúc này, một người đàn ông với dáng đi tập tễnh từ từ bước vào phòng.
“Tô Nhạc, cô nói đây là thời điểm thích hợp để tôi đưa Mãn Mãn đi trốn thật sao?”
Tô Nhạc giật mình, quay phắt lại, ánh mắt đầy đề phòng. Ả lo Du Ẩn có thể đã nghe được nội dung cuộc gọi vừa rồi. Giọng nói có phần lắp bắp:
“Phải… Phải rồi.”
Du Ẩn mặt mày rạng rỡ, vội quỳ xuống trước mặt Tô Nhạc, cảm kích nói:
“Cảm ơn cô! Thật sự cảm ơn cô! Nếu không nhờ cô cứu mạng, tôi đã chết ngoài đường rồi. Chân tôi cũng không thể hồi phục nhanh như vậy. Sau này, nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ báo đáp ân tình này.”
Tô Nhạc gượng cười. “Không cần trả ơn gì cả. Chỉ cần cậu đưa cô ta đi thật xa, đừng bao giờ quay lại nữa — như vậy đã là giúp tôi rồi.”
Du Ẩn càng thêm cảm kích. Hắn không hề hay biết rằng tất cả chỉ là một âm mưu thâm độc, nhằm đẩy cả hai vào chỗ chết.
Tô Nhạc nhếch mép, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ. Trong lòng thầm nghĩ. “Đúng là đồ ngu.”
Ả nhớ lại cái ngày Du Ẩn suýt chết, bò lê lết từ nơi hoang vu ra đường. Chính Tô Nhạc đã đi theo hắn, cố tình ra tay cứu giúp, bởi ả biết sớm muộn cũng có lúc cần dùng đến hắn — và bây giờ, thời cơ đó đã đến.
Tối hôm ấy, trời bất chợt đổ mưa lớn, sấm chớp vang rền, từng tiếng “đùng đoàng” như xé toạc cả bầu trời. Cố Minh Thiên không thể quay về nhà, đành phải tạm nghỉ lại tại một khách sạn gần công ty.
Ngoài cửa sổ, mưa không ngừng trút xuống. Trên tay anh là ly rượu vang, khẽ lắc qua lắc lại, mắt dõi theo những vệt nước mưa chảy dài trên lớp kính. Trong lòng, hình ảnh của cô lại hiện lên.
Anh rất muốn gọi cho Mãn Mãn, đã nhiều lần cầm điện thoại lên, nhưng rồi không hiểu sao lại đặt xuống, chỉ thở dài một tiếng nặng trĩu — như thể trong lòng có điều gì đó day dứt, không thể nói thành lời.



