Đẻ Thuê Cho Tổng Giám Đốc - Chương 46
Dù không nói thành lời, nhưng Mãn Mãn như nghe rõ từng chữ. Trái tim cô đau như bị bóp nghẹt.
Một bên mắt cô rơi xuống giọt nước, mặn chát và cay đắng.
“Anh nói yêu tôi, nói sẽ bảo vệ tôi… là như thế này sao, Cố Minh Thiên? Giống như ông trời đã sắp đặt, gặp anh là một kiếp nạn tôi phải gánh qua vậy… Anh bảo tôi chấp nhận anh thế nào đây?”
Nước mắt vẫn chảy, vẫn nhìn theo bóng hai người khuất dần. Đôi mắt cô dần mờ đi, mọi cảm giác cũng dần tan biến. Dù bác sĩ Dương vẫn ôm lấy cô, gọi tên liên tục, cô cũng chẳng nghe thấy gì nữa. Âm thanh lùi xa, ánh sáng tắt dần. Mãn Mãn… buông thõng tay, rơi vào hôn mê.
Anh đâu biết rằng, nếu như mất đứa con này… thì anh sẽ vĩnh viễn không còn thấy cô nữa.
“Đúng là giả dối… Cố Minh Thiên… tôi đã quá mệt mỏi với con người hai lòng như anh rồi.”. giọng nói đầy chua xót vang vọng trong tiềm thức của cô.
“Cái tên tổng tài đần kia, đúng là điên rồi. Vợ con không lo, lại đi lo cho người khác.”. bác sĩ Dương không kiềm được, thầm mắng trong lòng, tức thay cho Mãn Mãn.
Cô vẫn đang bất tỉnh, nhưng hơi thở ngày một yếu dần. Bác sĩ Dương hoảng hốt, vừa bế cô lên vừa như nói vào mặt cô, giọng đầy lo lắng:
“Tiêu rồi, tiêu rồi… Trần Mãn Mãn, cô muốn chết, thì trước tiên nghĩ đến đứa con trong bụng đi. Nó muốn sống, nó muốn được ngắm nhìn thế giới này, cô nghe rõ không?”
Dù đang hôn mê, nhưng như thể cô có thể nghe thấy từng lời ấy. Đúng vậy… cô phải sống… vì con. Đứa bé vô tội ấy đang chờ được chào đời. Nước mắt cô lại lặng lẽ lăn xuống, rơi trên khuôn mặt nhợt nhạt, đau thương.
Bác sĩ Dương vội đưa cô vào phòng. Cũng may, từ lúc anh được mời về làm bác sĩ riêng, Cố Minh Thiên đã chuẩn bị đầy đủ thiết bị y tế như thể sẵn sàng mở luôn một phòng khám tại nhà.
“Trần Mãn Mãn, cô phải cố lên.”. anh vừa động viên, vừa khẩn trương kiểm tra tình trạng của thai nhi.
Trán anh lấm tấm mồ hôi, nhỏ giọt từng tia lo lắng xuống đôi tay đang không ngừng thao tác.
“Kiếp trước tôi nợ mấy người hay sao ấy?”. bác sĩ Dương lầm bầm.
Sau khoảng 30 phút, cuối cùng anh cũng thở phào một hơi thật dài, cả người như được trút gánh nặng:
“May quá, thai nhi không sao cả… mà cũng lạ nha… Mãn Mãn, cô mang thai đôi đấy! Cố mà sống, để sinh ra hai bé con đáng yêu này, cô nghe thấy không?”
Đáp lại anh, chỉ là khoảng không im lặng. Vẫn là anh… tự nói chuyện với chính mình.
Mãn Mãn hôn mê suốt bảy tiếng đồng hồ. Khi tỉnh lại, trời đã về chiều, ánh hoàng hôn len lỏi vào phòng tạo nên một khoảng không tĩnh lặng.
Cô từ từ mở mắt. Người đầu tiên cô thấy chính là bác sĩ Dương. đang ngồi bên cạnh, chăm sóc và canh chừng cho cô.
“Cơ thể còn yếu, đừng cử động nhiều.”. bác sĩ lên tiếng khi thấy cô muốn ngồi dậy.
Cô lắc đầu nhẹ, ra hiệu không sao. Gắng gượng chống tay ngồi dậy, khuôn mặt vẫn vương nét buồn không giấu nổi trước mắt người đối diện.
Ánh mắt cô dịu lại, đặt tay lên bụng, giọng nghẹn ngào:
“Con tôi… không sao chứ?”
Bác sĩ Dương gật đầu:
“Không sao cả. Nhưng phải nghỉ ngơi thêm, đừng để tác động quá nhiều. Cô đang mang thai đôi đấy.”
Cô sững người. Mắt mở to, ngỡ ngàng nhìn bác sĩ Dương, lắp bắp:
“Tôi… thật sao?”
“Thật.”. bác sĩ khẳng định chắc nịch.
Cô im lặng, rồi cúi xuống nhìn bụng mình. Khóe môi khẽ cong lên, nụ cười ấm áp nở ra giữa khuôn mặt nhợt nhạt.
“Tốt quá rồi… hai con vẫn bình an…”. giọng nói như vỡ òa trong lòng.
Cộc cộc!
Tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên. Kèm theo đó là giọng nói trầm trầm, lạnh lùng quen thuộc:
“Châu Dương, cô ấy sao rồi?”
Là… Cố Minh Thiên.
Cô sững người. Trong suốt khoảng thời gian cô bất tỉnh, người đàn ông đó. lại chỉ ở bên cạnh Tô Nhạc.
Có thể bạn quan tâm
Ánh mắt Mãn Mãn chùng xuống, đau buồn nhìn sang bác sĩ Dương như muốn nói. Tôi không muốn gặp anh ta…
Bác sĩ Dương thấu hiểu, nói vọng ra ngoài:
“Cô ấy vẫn chưa tỉnh. Mai cậu quay lại thì hơn.”
“Đừng nói dối tôi. Tôi biết cô ấy đã tỉnh. Mau cho tôi vào. Nếu không… đừng trách.”. giọng anh gằn lên, đầy uy hiếp.
Bác sĩ Dương nhìn cô, gương mặt đầy khó xử.
Dù không muốn, nhưng đây là nhà của Cố Minh Thiên. Mãn Mãn biết mình không có quyền từ chối. Cô đành lặng lẽ gật đầu.
Nhận được cái gật đầu ấy, bác sĩ Dương lên tiếng:
“Đợi chút, tôi ra ngay.”
Anh vừa bước đến cửa, chưa kịp mở thì cánh cửa đã bị đẩy mạnh từ bên ngoài.
“Ôi mẹ ơi!”. bác sĩ Dương giật bắn người, suýt ngã ngửa.
Cố Minh Thiên bước vào. Thấy Mãn Mãn ngồi trên giường, ánh mắt anh không khỏi chùng xuống.
Anh không đi đến ngay, mà liếc sang bác sĩ, ra hiệu rõ ràng. Ra ngoài.
Bác sĩ Dương nhún vai, xua tay:
“Được rồi, tôi đi. Không cần đuổi.”. rồi bước nhanh ra ngoài, để lại không gian chỉ còn hai người.
Khi vừa đi ngang qua người anh, bác sĩ Dương nghiêm túc nói một câu khiến Cố Minh Thiên khựng lại:
“Nếu đã không yêu, thì đừng làm khổ nhau. Không buông bỏ được quá khứ thì chỉ khiến người hiện tại bị tổn thương thêm thôi. Cố Tổng… cậu đừng để đến lúc đánh mất rồi mới hối hận.”
Nói xong, bác sĩ cũng rời đi, để lại một khoảng không trống trải giữa căn phòng.
Cố Minh Thiên nhíu mày, không những không nghe lọt tai mà còn lầm bầm trong lòng. “Nhiều chuyện.”
Tiếng cửa đóng lại, anh nhẹ nhàng bước đến gần cô.
“Đừng đến gần đây… cũng đừng đến gần con tôi.”. Mãn Mãn nói trong ấm ức, quay mặt đi, không muốn đối diện anh.
Trong đầu cô vẫn còn rõ như in hình ảnh lúc ấy… ánh mắt anh kiên quyết đỡ lấy Tô Nhạc mà không chút do dự, chẳng thèm liếc về phía cô. Không phải cô hận vì anh không cứu, mà là… vì cái từ “do dự” đã không tồn tại.
Anh vẫn tiếp tục bước tới, vờ như không nghe thấy gì.
“Cố Minh Thiên, tôi nói anh đừng lại gần! Anh không hiểu tiếng người sao?”. cô gắt lên, đầy uất ức.
Anh khựng lại cách cô ba bước, gương mặt đanh lại đầy khó chịu. “Em dám nói tôi là chó?”
Cô bật cười châm biếm. “Tôi chưa nhắc đến chó… là anh tự nhận mình như thế đấy.”
“Trần Mãn Mãn!”. anh gọi lớn tên cô, giọng đanh lại.
“Gọi tôi làm gì?”. cô quay qua, nét mặt không cảm xúc. Trái tim cô giờ đã nguội lạnh, chẳng còn rung động trước người đàn ông trước mặt.
Anh siết chặt tay, cố kìm lại ngọn lửa đang bốc lên. “Tôi chỉ muốn vào xem em và con của chúng ta…”
“Con của chúng ta?”. cô chợt bật cười, tiếng cười như một bản nhạc giễu cợt bi ai.
Anh cau mày. “Em cười cái gì?”
“Cười vì nếu hôm đó không có bác sĩ Dương, người đang nói chuyện với anh giờ này… chính là một cái xác ba mạng người. Anh biết không?”