Đẻ Thuê Gặp Phải Tổng Tài Cưng Vợ Điên Cuồng - Chương 3
Dù sao cũng là nguyện vọng của em mà."
Điên rồi! Tên này đang nghĩ gì vậy? Ai lại nói đó là nguyện vọng? Tử Lạp còn chưa kịp phản ứng thì Lâm Sâm đã tiếp tục trêu chọc:
"Nào, tới đây đi. Tư thế em muốn, tôi đều chiều."
"Cưỡi ngựa xem hoa, thác nước, hay là..."
"Đủ rồi! Tôi không thích tư thế nào cả. Tôi chỉ muốn về phòng ngủ thôi."
Hai má Tử Lạp đỏ bừng, cô không dám nhìn anh. Đôi mắt hoang mang lướt quanh căn phòng. Cô chịu không nổi những lời lẽ đầy ẩn ý của anh. Tên điên này thực sự không biết ngượng miệng là gì.
Nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt ấy, Lâm Sâm bỗng bật cười thích thú. Anh càng muốn trêu chọc cô thỏ nhỏ này hơn.
Lâm Sâm chậm rãi tiến đến, đẩy nhẹ Tử Lạp ngồi xuống ghế, áp sát mặt vào cô. Khi cô định đứng dậy thì bị anh giữ chặt lại.
"Vậy... theo em, tư thế nào mới khiến em cảm thấy thích?"
"Lâm... Lâm Sâm, anh định làm gì vậy?"
"Thì còn gì nữa? Tất nhiên là chuyện người lớn rồi. Ba mẹ tôi cũng đang mong có cháu bế lắm rồi."
Anh khẽ cười, nụ cười mờ ám như một kẻ bị cuốn vào sự si mê. Cổ họng Tử Lạp nghẹn lại, không nói nên lời. Cô lắp bắp không thể giãy giụa, cũng chẳng đủ sức chống cự. Cứ tưởng chuyện chiếc giường sập đã làm anh từ bỏ ý định, nhưng hóa ra...
Đúng lúc không khí trở nên căng thẳng, cánh cửa bỗng bật mở. Người bước vào không ai khác chính là ba anh, đích thân mang nệm tới.
"Ối, chưa hạ nhiệt hả con? Vậy thì tiếp tục đi nhé, ba đặt nệm ở đây!"
"Haha, ba thật là... phá vỡ không gian riêng tư của hai đứa rồi!"
Dứt lời, ông gãi đầu cười phá lên, rồi vội vàng quay người đi, cẩn thận khép cửa lại. Lâm Sâm thở dài đứng dậy.
"Em mau trải nệm ngủ trước đi. Tôi còn hợp đồng cần xem qua."
"Yên tâm đi. Em chưa sẵn sàng thì tôi sẽ không làm gì cả. Nếu thất hứa, tôi thề sẽ... thành chó."
Tử Lạp nuốt nước bọt, trên mặt vẫn còn nét lo lắng. Cô không nói gì, người bất động trên ghế. Khi thấy Lâm Sâm rời đi, cô mới vội vã trải nệm, quấn chăn kín người. Anh đã hứa, vậy là tạm yên lòng rồi.
Sáng hôm sau
Tử Lạp tỉnh giấc, liếc nhìn đồng hồ đã là 12 giờ trưa. Cô giật mình ngồi bật dậy. Không ai đánh thức, căn phòng trống vắng, chắc hẳn Lâm Sâm đã đến công ty.
Cô nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi rụt rè xuống lầu. Lần này coi như tiêu rồi. theo lịch hôm nay cô có buổi học yoga cùng mẹ Lâm Sâm, vậy mà lại ngủ quên.
"Tử Lạp? Dậy rồi hả cháu?"
"Phu nhân... cháu xin lỗi, cháu quên mất buổi học."
"Ôi dào, đêm qua cực nhọc đến mức làm sập cả cái giường như vậy, thì còn sức đâu mà tập? Ngủ cho khỏe đi."
Tử Lạp khẽ cười ngượng ngùng. Tối qua cô đã cầu xin Lâm Sâm nên anh cũng không làm gì, vậy mà lại để phu nhân hiểu lầm như thế.
7 giờ tối, Lâm Sâm gọi điện về, bảo người mang tập hợp đồng anh để quên ở nhà đến cho anh. Phu nhân không ngại ngần nhờ Tử Lạp đi giúp.
Tử Lạp miễn cưỡng đồng ý. Cô được tài xế đưa đi. Khách hàng lần này của Lâm Sâm là một nữ doanh nhân thành đạt, vì không tiện đến công ty nên họ hẹn gặp tại khách sạn.
Tử Lạp cầm theo tập hợp đồng, lần mò tìm đến đúng số phòng. Cửa không khóa. Cô bẽn lẽn đẩy nhẹ bước vào.
Từ nhà tắm vang lên tiếng nước xối xả, trong khi trên giường là thân hình vạm vỡ của một người đàn ông đang quằn quại. không ai khác chính là Lâm Sâm.
Tử Lạp hoảng hốt chạy đến.
"Anh... anh sao vậy? Lâm... Lâm Sâm!"
Có thể bạn quan tâm
"Tử... Lạp... mau đưa tôi rời khỏi đây... tôi bị hạ thuốc rồi..."
"Hạ thuốc? Anh bị hạ loại gì?"
"Là thuốc... kích thích. Cô ta muốn chiếm đoạt tôi."
Tử Lạp quay mặt sang, ánh mắt dừng lại ở chai rượu trên bàn đã vơi đi phân nửa. Đối tác lần này của Lâm Sâm cũng không vừa, lại muốn lén giở trò với cậu chủ nhà họ Lâm?
Tiếng nước trong nhà tắm bỗng ngừng lại. Cô gái kia hình như đã tắm xong. Tử Lạp lúng túng nhìn Lâm Sâm. Anh đang khó chịu, quần áo xộc xệch. Bây giờ để lại thì chắc chắn sẽ có chuyện, mà đưa đi thì...
Đang phân vân, Lâm Sâm vội nắm lấy cánh tay cô, giọng khàn khàn.
"Tử Lạp... tôi thật sự không chịu nổi nữa... em không thể để người đàn bà đó chạm vào tôi..."
"Em..."
Tử Lạp cắn răng, nhắm mắt lại, vội vàng cài lại nút áo cho anh rồi đỡ anh dậy, dìu ra ngoài.
"Xem ra em cũng ngoan ngoãn đấy."
Tử Lạp dìu Lâm Sâm xuống sảnh, ra xe. Tài xế ngồi chờ trong xe trông thấy liền vội mở cửa chạy đến đỡ phụ.
"Tiểu thư? Cậu chủ Lâm Sâm bị sao thế?"
"Bị nữ đối tác chuốc thuốc... phiền chú Trương giúp đỡ anh ấy, cháu sẽ gọi taxi về sau."
Chú Trương gật đầu, đang định đưa anh đi thì Lâm Sâm còn đủ tỉnh táo để kéo tay Tử Lạp lại, nói yếu ớt:
"Hai người đàn ông thì làm được gì... Em ở lại... còn chú..."
"Dạ dạ, tôi hiểu rồi thưa cậu. Việc này đành nhờ tiểu thư. Tôi sẽ lái xe đưa hai người đến nơi gần nhất."
Chú Trương trao lại Lâm Sâm cho Tử Lạp. Cô vẫn ngơ ngác. chẳng phải cô đã cứu anh xong rồi sao? Rốt cuộc định đưa đi đâu?
Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh. Trên đường, nhiệt độ cơ thể Lâm Sâm ngày càng tăng, mồ hôi đầm đìa, hơi thở gấp gáp. Anh tháo từng cúc áo, lảo đảo ngã vào người Tử Lạp. Cô giật mình né tránh.
"Lâm... Lâm Sâm, anh ổn chứ?"
"Không... ổn... Chú Trương..."
Nghe tiếng gọi, chú Trương liền hiểu ý, cho xe tấp vào một con hẻm nhỏ ven đường. nơi yên tĩnh, không bóng người, chỉ cách khách sạn phía trước một đoạn. Dù vậy, cậu Lâm Sâm rõ ràng không thể chịu đựng thêm.
"Tôi sẽ ra ngoài trông chừng."
"Chú Trương! Chú đi đâu vậy? Lâm Sâm, anh ngồi dậy đi, anh định làm gì vậy?"
"Buông tôi ra..."
"Anh đã hứa là khi tôi chưa sẵn sàng sẽ không đụng vào tôi cơ mà! Anh còn nói nếu thất hứa thì làm chó!"
"... Ẳng... gâu."
"Tử Lạp... nếu đã mang tiếng làm chó... thì đêm nay, tôi làm chó sói, cắn em một cái."
Dứt lời, anh cởi phăng áo sơ mi, kéo Tử Lạp về phía mình, giữ chặt lấy cô. Cô chống cự, lo lắng. đang ở ngoài đường, lại trong xe... Anh ta thực sự định làm liều?
"Anh điên rồi! Anh không giữ lời! Tôi ghét anh!"
Tử Lạp bật khóc, nước mắt lăn dài. Đôi mắt trong veo nhìn anh như cầu xin, nhưng ánh mắt anh lúc này lại bị lấn át bởi cơn mê man đang thiêu đốt cơ thể.



