Giao Dịch Đẻ Thuê - Chương 27
Chúng ta đã chia tay rồi! Anh mau đi đi!" Lam Tịnh Diễm gấp gáp lên tiếng, trong lòng đầy bất an.
"Chia tay? Em là vợ chưa cưới của anh!" Hứa Minh Kỳ siết chặt nắm tay. "Anh tuyệt đối không buông tay! Anh muốn gặp em, em tới đây ngay đi!"
"Em không thể tới đó. Anh đừng tìm em nữa!" Lam Tịnh Diễm dứt khoát cúp điện thoại, thậm chí còn rút luôn dây điện thoại, sợ Hứa Minh Kỳ sẽ tiếp tục gọi đến.
Hứa Minh Kỳ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đã tắt, vẻ mặt âm trầm. Anh ta hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn tấm bảng tên trên tòa nhà cao ốc: Bệnh viện tổng hợp tập đoàn Hoằng Vi.
Một tia sáng lóe lên trong đầu. Anh ta nhớ ra rồi! Chính nơi này! Chính nơi này mà anh ta đã từng nghe nhắc tới. nơi làm việc của cha đẻ Lam Uyển Uyển!
Bước vào bệnh viện, Hứa Minh Kỳ cầm lấy một tờ bảng giới thiệu vắn tắt, rồi ngồi xuống ghế lật xem. Khi ánh mắt anh ta dừng lại ở dòng chữ "Viện trưởng: Vi Duy Phong", một ngọn lửa giận dữ lập tức bùng lên trong lòng.
Vi Duy Phong! Cái tên này giống hệt như cái tên Lam Tịnh Diễm vừa vô tình buột miệng nhắc tới khi nghe điện thoại. Hứa Minh Kỳ nghiến răng, bàn tay siết chặt tờ giấy. Một người đàn ông đã kết hôn, thế mà Lam Tịnh Diễm lại dám ở cùng anh ta? Chẳng phải thế thì cũng chẳng khác gì việc cô tự nguyện làm người mang thai hộ miễn phí sao?
Nếu chuyện đã thành ra thế này, anh ta còn trông mong lấy được tiền gì nữa? Một món hời lớn đang nằm trong tay, giờ lại mất trắng. làm sao Hứa Minh Kỳ có thể cam tâm?
Anh ta ghi nhớ tầng lầu có phòng viện trưởng, bước nhanh vào thang máy, bấm nút thẳng lên. Ánh mắt anh ta lạnh lẽo, gương mặt vặn vẹo vì tức giận.
Anh nhất định phải gặp Vi Duy Phong, phải làm rõ mọi chuyện! Lam Tịnh Diễm là vợ chưa cưới của anh ta, anh ta tuyệt đối không cho phép cô bị người khác cướp mất!
Đi tới cửa phòng viện trưởng, Hứa Minh Kỳ giơ tay gõ cửa.
Chỉ một lúc sau, cánh cửa mở ra. Một người đàn ông cao lớn, dáng vẻ điềm đạm xuất hiện trước mắt anh ta.
"Xin hỏi anh là ai?" Vi Duy Phong nhíu mày hỏi.
"Anh là Vi Duy Phong à?" Hứa Minh Kỳ gằn từng chữ, khí thế ép người.
"Đúng vậy. Còn anh là...?"
"Tôi là chồng chưa cưới của Lam Tịnh Diễm!" Hứa Minh Kỳ lớn tiếng tuyên bố, như thể muốn đánh dấu chủ quyền trước mặt đối phương.
Lời vừa dứt, sắc mặt Vi Duy Phong lập tức thay đổi. Cô ấy... có chồng chưa cưới?
Không để anh phản ứng, Hứa Minh Kỳ ngang nhiên bước thẳng vào phòng viện trưởng, ngồi phịch xuống ghế như thể đây là nhà mình.
"Viện trưởng Vi, tôi biết rất rõ chuyện anh đang sống chung với Tịnh Diễm." Anh ta lạnh lùng nói, "Nhưng anh có biết cô ấy đã đính hôn với tôi rồi không?"
Vi Duy Phong đóng cửa lại, ánh mắt sắc bén quét thẳng về phía người đàn ông đối diện. "Anh là cha của Uyển Uyển?"
Có thể bạn quan tâm
Một câu hỏi ngắn gọn nhưng lại làm Hứa Minh Kỳ hơi khựng lại. Cha đẻ của Uyển Uyển không phải là Vi Duy Phong sao? Anh ta không biết nên trả lời thế nào. Tịnh Diễm... chưa từng nói sự thật cho Vi Duy Phong biết ư?
Chưa nói càng tốt! Cơ hội để anh ta nâng giá trị của Uyển Uyển đang ở ngay trước mắt.
"Tôi không phải cha đẻ của Uyển Uyển." Hứa Minh Kỳ hừ lạnh, "Anh không biết thật sao? Chính anh mới là cha đẻ của Uyển Uyển đấy."
Vi Duy Phong hơi sửng sốt, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển suy nghĩ. Ánh mắt anh trầm xuống, một tia cảnh giác lóe lên. Người đàn ông này rõ ràng tới đây để gây chuyện, hoặc... để đòi hỏi điều gì đó. Tiền? Đúng, tám phần là tiền.
Giọng Hứa Minh Kỳ vẫn đầy mỉa mai: "Chắc anh còn nhớ ba năm trước, vợ anh đã thuê người mang thai hộ. Sau khi anh và người mang thai hộ kia xảy ra quan hệ, giao dịch bị hủy. Anh quên rồi sao?"
Vi Duy Phong nheo mắt. Làm sao tên này biết được chuyện này? Những ký ức bị chôn vùi trong quá khứ lại ùa về.
"Viện trưởng Vi, để tôi nhắc lại." Hứa Minh Kỳ nhếch môi cười lạnh, "Người phụ nữ đó chính là Lam Tịnh Diễm. Và đứa bé, Lam Uyển Uyển, chính là con gái ruột của anh. Đây là sự thật. Nếu anh không tin, bệnh viện của anh có thể làm xét nghiệm DNA, không ai ngăn cản anh cả."
"Không cần làm DNA, tôi tin."
Giọng Vi Duy Phong trầm thấp nhưng đầy chắc chắn, ánh mắt anh lóe lên niềm vui sướng khôn xiết. Thì ra Tịnh Diễm chính là người mang thai hộ năm đó! Còn Uyển Uyển. bé có quá nhiều điểm giống anh, từ ánh mắt, chiếc mũi cho đến từng biểu cảm khi đóng vai bác sĩ nhí. Một dòng cảm xúc ngọt ngào lan tỏa trong lòng anh: niềm vui sướng được làm cha lần đầu tiên trong đời.
Sự vui mừng của Vi Duy Phong lại càng khiến Hứa Minh Kỳ cảm thấy khó chịu cực độ.
"Viện trưởng Vi, vợ anh đã hủy bỏ giao dịch, theo lý thì đứa bé đó thuộc về Tịnh Diễm. Nhưng cô ấy đã nuôi bé lớn lên không công đến tận bây giờ, nếu anh muốn nhận lại Uyển Uyển thì phải trả số tiền gấp ba lần số vợ anh đã thỏa thuận!" Hứa Minh Kỳ nheo mắt, giọng điệu tràn đầy tính toán.
Ánh mắt Vi Duy Phong lạnh như băng, từng chữ như dao cắt:
"Anh nghe cho rõ. Tịnh Diễm bây giờ là người phụ nữ của tôi, Uyển Uyển là con gái tôi. Anh nghĩ anh có tư cách lấy tiền của tôi để làm gì? Cho chính anh à?"
Hứa Minh Kỳ tức giận nhưng ngoài mặt vẫn cười giả lả:
"Đương nhiên là cho Tịnh Diễm. Dù sao cô ấy là vợ chưa cưới của tôi. Nếu không vì cô ấy vì tôi mà làm người mang thai hộ thì anh làm gì có đứa con gái này? Giờ cô ấy còn phục vụ cho anh không công, anh tưởng vậy là xong sao?"
"Câm miệng!" Vi Duy Phong gằn giọng, ánh mắt lạnh đến thấu xương. "Tôi và Tịnh Diễm yêu nhau. Chúng tôi sẽ kết hôn. Tốt nhất anh nên biến khỏi cuộc đời cô ấy ngay lập tức, nếu không..." Giọng anh đanh lại, nguy hiểm, "tôi sẽ khiến anh hối hận."
"Yêu nhau?" Hứa Minh Kỳ cười khẩy, vẻ mặt tràn ngập khinh bỉ.
"Người cô ấy từng yêu là tôi! Vì tôi, cô ấy mới đi làm người mang thai hộ.



