Kết Hôn Bất Đắc Dĩ - Chương 09
Một lúc sau, sắc mặt Trình Dục dần thay đổi.
Toàn thân anh nóng bừng, bứt rứt. Cổ họng khô rát. Anh liên tục uống nước, nhưng càng uống lại càng thấy khó chịu.
“… Rời khỏi đây.”
“Hả?” Cô ngơ ngác.
“Tôi bảo cô… rời khỏi đây. Ngay lập tức!”
Giọng anh trầm thấp, như cố kiềm nén điều gì đó.
Thiên Lam luống cuống đứng lên, định bước ra theo lời anh, nhưng chưa kịp đi thì một luồng lực mạnh kéo cô lại.
Có lẽ… liều lượng thuốc đã vượt quá mức.
Cô chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị anh kéo vào căn phòng kế bên.
Một đêm trôi qua dài đằng đẵng.
Thiên Lam mơ hồ tỉnh lại, trong đầu hỗn loạn, không rõ đêm qua rốt cuộc đã xảy ra những gì. Chỉ biết rằng, nỗi sợ hãi vẫn còn nguyên vẹn.
Cô khẽ ngồi dậy, vơ lấy chiếc áo khoác tạm choàng lên người, rồi cầm điện thoại bước vào phòng tắm. Thân dưới đau nhức khiến từng bước đi cũng trở nên khó khăn.
“Ba… Thứ thuốc ba đưa cho con…” Cô run run gọi điện.
“Đêm qua mọi chuyện tốt đẹp chứ?” Giọng nói từ đầu dây bên kia vang lên.
“Con…”
Chưa kịp hỏi rõ ngọn ngành, một tiếng động vang lên phía sau khiến cô xoay người lại.
Ánh mắt cô chạm ngay phải bóng dáng cao lớn của Trình Dục.
Sắc mặt anh cực kỳ khó coi.
“Tôi cứ tưởng cô là người ngây thơ đơn thuần…”
Bàn tay Thiên Lam buông thõng, chiếc điện thoại rơi lỏng chỏng bên hông. Một dự cảm chẳng lành len lỏi vào tim cô.
“Ra là thế.”
Ánh mắt anh nhìn cô lạnh lùng, phức tạp đến mức không thể nào đoán nổi anh đang nghĩ gì.
Cô cúi thấp đầu, ánh mắt cụp xuống, nhìn chằm chằm đôi chân trần đặt trên nền gạch lạnh buốt.
Anh… đang hiểu lầm cô sao?
“Muốn làm vợ tôi đến thế à?”
Lời nói ấy như nhát dao vô hình đâm thẳng vào lòng cô.
Thiên Lam ngây người, không biện hộ, không phản bác, chỉ im lặng đứng đó.
Không phủ nhận, cũng chẳng giải thích.
Trình Dục khẽ gật đầu, ánh mắt tối sầm, rồi thẳng lưng quay người rời khỏi.
Bỏ mặc cô đứng lặng thinh trong căn phòng rộng lớn.
Ánh mắt cô dõi theo tấm lưng trần kia, chỉ quấn hờ một chiếc khăn ngang hông. Lần đầu tiên trong đời, cô thấy thân thể thực sự của một người đàn ông — khỏe mạnh, rắn chắc — khiến hai má cô bất giác ửng đỏ.
Nhưng… tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Rõ ràng ba cô nói rằng anh sẽ chấp nhận cô… sao giờ anh lại giận dữ như vậy?
Thiên Lam nhìn vào gương.
Chiếc áo ngủ mỏng manh dài ngang đùi càng làm lộ rõ những dấu vết đỏ hồng chằng chịt khắp cơ thể cô.
Cô khẽ hít một hơi thật sâu, cảm giác nghẹn ngào trào dâng nơi cổ họng.
Tắm rửa xong, thay vào bộ quần áo kín đáo, cô bước ra ngoài.
Trước mắt là cảnh tượng ba người đàn ông đang ngồi trong phòng khách. Không khí căng thẳng đến nghẹt thở.
Có thể bạn quan tâm
“Trình Dục, con làm ra chuyện như vậy với con gái người ta, không thể cứ mặc kệ được!” Ông Thiên lên tiếng.
“Con gái tôi trong sạch như thế, vậy mà cậu lại…” Ông Trình tiếp lời.
Hai ông bố thay nhau công kích, tạo thành thế gọng kìm ép anh vào chân tường.
Dù vậy, Trình Dục vẫn ngồi tựa lưng vào ghế, dáng vẻ lười biếng, ánh mắt thâm trầm.
“Đây chẳng phải chính là kết quả hai người muốn sao?”
“Cậu nói gì?”
“Muốn tôi cưới cô ấy, đúng không? Được.” Anh thản nhiên đứng dậy, giọng nói dứt khoát: “Tôi cưới!
Chỉ cần sau này đừng ai hối hận.”
Nói xong, anh quay người rời khỏi, bóng dáng dứt khoát không một lần ngoái lại.
Hai ông bố ngơ ngác nhìn nhau, không ngờ anh lại đồng ý dễ dàng như vậy.
Thiên Lam đứng bất động, tay siết chặt vạt áo, lòng rối bời.
Vậy là… anh đã chấp nhận cưới cô rồi sao?
“Tiểu Lam, con nghe chưa? Cậu ấy đồng ý rồi.” Bố cô lên tiếng.
Nhưng Thiên Lam chỉ cúi đầu, giọng khẽ run:
“Con… đúng là muốn anh ấy chấp nhận. Nhưng… không phải bằng cách này.”
Dứt lời, cô cũng xoay người rời khỏi.
Chỉ trách bản thân quá ngốc, đến lúc hiểu ra thì đã muộn.
Sau này… có lẽ anh sẽ không chỉ chán ghét cô, mà còn sinh ra ác cảm.
Vì thời gian quá gấp gáp, hôn lễ được quyết định tổ chức ngay trong tuần tới.
Ngay sau đó, Trình Dục phải đi công tác khoảng một tháng, còn Thiên Lam thì trở lại trường đại học, bởi cô đang là sinh viên năm ba ngành Sáng tác văn học.
Kết hôn sớm như vậy, cô biết bản thân sẽ không tránh khỏi những lời bàn tán dèm pha. Nhưng bố cô kiên quyết không cho trì hoãn thêm, bởi hôm đó, hai người đều không sử dụng biện pháp phòng tránh nào cả. Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn…
Từ ngày đó đến nay, cô chưa từng nhìn thấy anh.
Tất cả công đoạn chuẩn bị cho lễ cưới, anh đều vắng mặt.
Là anh không muốn gặp cô đến vậy sao?
Khoác trên mình bộ váy cưới trắng tinh, tôn lên làn da trắng mịn, Thiên Lam đứng trước gương, lần đầu tiên thấy mình trông giống như một tân nương thực sự.
Đời con gái, chỉ có một lần khoác lên mình bộ váy thiêng liêng ấy, bước trên lễ đường cùng người mình yêu.
Nhưng… có phải hôm nay, cô đang hạnh phúc thật sự không?
“Sắp đến giờ rồi, sao chú rể còn chưa tới?”
“Không lẽ… anh ta định đào hôn?”
Những lời xì xầm to nhỏ của các phù dâu lọt vào tai, khiến trái tim cô dần thắt lại.
Bồn chồn không yên, cô bấm gọi cho Trình Dục.
Tầm nửa phút, đầu dây bên kia mới bắt máy.
“Anh chưa đến sao?” Giọng cô khẽ run.
“Tôi sắp có ca phẫu thuật.” Anh đáp lạnh nhạt.
“Vậy… còn hôn lễ…”
“Xin lỗi, tôi không đến được.”