Mang Thai Cho Tổng Tài - Chương 3
Trong không gian yên tĩnh, anh kéo cô vào lòng, đặt lên môi cô một nụ hôn sâu.
Không nói thêm lời nào, anh bế cô lên và đặt xuống giường.
Trước mắt anh là một vẻ đẹp khiến mọi lý trí như tan biến. Chiếc áo khoác mỏng manh nhanh chóng rơi xuống, cơ thể ngọc ngà lộ ra như một tác phẩm nghệ thuật sống động.
Anh cúi xuống, đặt những nụ hôn nóng bỏng lên làn da cô, như đang vẽ lên đó những đường nét của ái tình. Tay anh trượt dần xuống dưới, nơi cánh hoa khép kín đang hé mở.
Những chuyển động nhẹ nhàng, đầy âu yếm, khiến cô khẽ run rẩy. Không còn cảm giác sợ hãi như trước, cô như một người đã từng nếm trải mật ngọt và giờ đây chỉ muốn được đắm chìm thêm nữa.
"ưm... anh..."
Lời thì thầm nhẹ như gió lướt qua tai. Cả anh và cô đều không thể ngăn bản thân mình lại nữa.
Anh cởi bỏ toàn bộ quần áo, để mặc bản năng dẫn lối. Hai cơ thể không còn khoảng cách, hòa vào nhau trong một nhịp điệu dịu dàng rồi dần cuồng nhiệt.
Lần thứ hai ấy, không còn là sự cưỡng ép hay lo sợ, mà là một bản hòa tấu mềm mại giữa trái tim và thể xác. Một đêm nữa lại trôi qua, nhưng lần này, những rung động đã bắt đầu nhuốm màu cảm xúc.
Cô ngủ liền một mạch đến tận mười một giờ trưa mới mơ màng tỉnh dậy. Quay sang bên cạnh, chỗ anh nằm đã trống không. Trong lòng Lam Lam chợt thấy hụt hẫng, một cảm giác trống trải len vào tim.
Người ta vẫn hay nói: chỉ cần có được thể xác của một người phụ nữ, thì trái tim của cô ấy cũng sẽ thuộc về người đó.
Tại sao cô lại nghĩ như vậy chứ? Cô chỉ là người mang thai hộ, không có tư cách gì để mơ tưởng đến người đàn ông ấy. Lý trí nói thế, nhưng trái tim cô thì vẫn cứ âm thầm chờ mong.
Lam Lam ngồi dậy định vào phòng tắm, nhưng vừa cử động liền nhăn mặt:
"Ôi... sao eo mình đau thế này..."
Mỗi bước đi là mỗi lần cô khẽ rên vì nhức mỏi. Đặc biệt, nơi riêng tư nhất trên cơ thể cô cũng nhắc nhở cô nhớ lại đêm dài vừa qua.
"Sao lúc đó mình không thấy đau mà nói với anh ấy... lại còn... đáp lại rất nhiệt tình nữa chứ."
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô trở ra thì thấy một tờ giấy nhỏ đặt trên bàn. Trên đó là nét chữ quen thuộc của anh:
"Tôi đi công tác. Em ở nhà nhớ ăn uống đầy đủ, còn có sức mà chờ tôi về."
Cả đêm như thế rồi mà vẫn chưa đủ sao? Mấy dòng chữ ấy làm cô xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt.
Đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa vang lên:
Cốc... cốc... cốc...
"Cô Lam Lam, là tôi đây."
"Gì Thẩm ạ, gì vào đi ạ."
Gì Thẩm đẩy cửa bước vào, phía sau là người giúp việc mang theo một khay thức ăn. Sau khi đặt đồ ăn lên bàn, người giúp việc nhẹ nhàng lui ra.
Gì Thẩm đảo mắt nhìn quanh phòng, rồi chú ý đến vài giọt máu đỏ thắm còn in trên ga giường. Bà khẽ mỉm cười, quay sang Lam Lam, dịu dàng nói:
"Thiếu gia dặn tôi sẽ là người chăm sóc cho cô. Đây là cháo chim bồ câu, ăn vào bổ khí huyết."
"Dạ, cháu cảm ơn gì."
Có thể bạn quan tâm
Bà Thẩm nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, trong lòng không khỏi thắc mắc. Một cô gái còn trong trắng như thế, vì sao lại phải chọn con đường làm mẹ thay?
"Cô Lam Lam, cô vẫn còn là... một cô gái trong trắng. Tại sao lại phải đi đến bước đường này?"
Đôi mắt Lam Lam rơm rớm lệ. Cô nhìn bà Thẩm, nghẹn ngào nói:
"Cháu bị thất lạc gia đình từ nhỏ. Sau này được cha mẹ nuôi nhận về nuôi dưỡng vì họ hiếm muộn. Vài năm sau họ sinh được một em trai. Gần đây em cháu bị sỏi thận, bệnh phát triển rất nhanh, nhưng gia đình cháu quá nghèo, không có tiền để phẫu thuật. Cháu không còn cách nào khác... chỉ còn con đường này mới có thể cứu được em mình."
Nói đến đây, nước mắt cô lăn dài trên má. Bà Thẩm vốn là người hiền lành, nghe vậy không khỏi xúc động, liền nắm lấy tay cô như một lời động viên.
Lam Lam bỗng nói nhỏ:
"Cháu rất muốn tìm lại cha mẹ ruột của mình, nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Đây là sợi dây chuyền mà cháu đeo khi bị thất lạc, cha mẹ ruột từng dặn: hãy giữ gìn thật kỹ vì sau này nó sẽ giúp cháu tìm lại gia đình."
Cô giơ tay trái lên, trên tay là sợi dây chuyền bạc được cô quấn hai vòng, kèm theo một chiếc chuông nhỏ tinh xảo.
Gì Thẩm cầm lấy xem kỹ, ánh mắt bỗng trở nên trầm ngâm. Đây là loại dây chuyền cổ, rất hiếm gặp. Nếu rơi vào tay người hiểu giá trị thật sự, nó có thể vô giá.
Chẳng lẽ cô gái này là tiểu thư nhà danh môn từng bị thất lạc? Bà chợt cảm thán — đúng là hồng nhan thì bạc phận.
Thiếu gia không chịu cưới vợ, lại đi tìm người mang thai hộ, ai ngờ lại gặp đúng một tiểu thư thất lạc. Nếu không may, cô ấy là con gái của kẻ thù năm xưa thì chẳng phải Lữ gia sẽ rơi vào đại họa sao?
Bà thở dài, nhưng rồi tự trấn an mình — chuyện này cứ giữ kín là được. Dù sao thiếu gia cũng chưa để lộ khuôn mặt thật, cho nên kể cả sau này cô ấy tìm lại được thân thế, cũng chưa chắc biết được người đàn ông ấy là ai.
"Vậy... em trai cô đang nằm viện sao?"
"Vâng ạ."
"Cha mẹ nuôi của cô có biết chuyện này không?"
"Dạ không. Cháu bảo với quản gia rằng có một tổ chức từ thiện hỗ trợ viện phí. Còn sinh hoạt phí thì cháu nói dối là bảo lưu kết quả học đại học để đi làm kiếm tiền lo cho em. Khi nào em khỏi cháu sẽ quay lại học tiếp."
"Cha mẹ nuôi cô cũng thật vất vả. Một bên lo cho cô học đại học, một bên lo cho em trai bị bệnh..."
"Cháu thi đậu thủ khoa, được học bổng. Ngoài ra còn đi dạy kèm thêm nên tự lo liệu được mọi thứ. Cháu tích cóp gửi về mua thêm lương thực cho gia đình mỗi khi đến mùa."
Tại sao lại có một cô gái vừa xinh đẹp, lại hiền lành và ngoan ngoãn đến như vậy?
Lữ Khắc Minh đi công tác Hàn Quốc một tuần, nhưng công việc hoàn tất sớm hơn dự định. Mới đến ngày thứ năm, anh đã trở về Đài Loan.
Chiếc xe Bentley dừng lại trước sân biệt thự, tài xế bước xuống trước rồi vòng qua bên kia mở cửa cho anh.
Lúc này, Lam Lam không có việc gì làm nên ra vườn hoa tưới cây. Cô mải mê chăm sóc từng gốc hoa, không hề hay biết có một người đàn ông đeo mặt nạ đang đứng lặng lẽ phía sau mình.
Khắc Minh không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn cô.
Khi tưới xong, Lam Lam xoay người để đi tắt máy bơm thì bất ngờ giật mình, vì bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông đứng phía sau. Vòi nước trong tay cô rơi xuống, nước bắn tung tóe, mà anh lại đang đứng ngay hướng đó nên người bị ướt đẫm.
Lam Lam hoảng hốt chạy đi tắt máy bơm, rồi lúng túng né tránh ánh mắt của anh. Cô khẽ liếc nhìn Khắc Minh, ánh mắt anh vẫn sắc lạnh không thay đổi.



