Thế Hệ Khởi Nghiệp
  • Trang chủ
  • Tin tức
  • Giải Trí
  • Về chúng tôi
Advanced
  • Trang chủ
  • Tin tức
  • Giải trí
  • Về chúng tôi
  • ROMANCE
  • COMEDY
Chương trước
Chương sau
chong-toi-dua-tieu-tam-ve-nha

Tiểu Tam Đến Nhà

buoc-qua-ton-thuong-full

Bước Qua Tổn Thương

co-gai-bi-danh-trao

Cô Gái Bị Đánh Tráo

bay-nam-mot-lan-buong-bo-full

Bảy Năm Là Đủ

Am-muu-giet-vo

Âm Mưu Giết Vợ

TRUYỆN MỚI CẬP NHẬT
chong-toi-dua-tieu-tam-ve-nha

Tiểu Tam Đến Nhà

Tháng 9 4, 2025
Chương 06 Chương 05
buoc-qua-ton-thuong-full

Bước Qua Tổn Thương

Tháng 9 4, 2025
Chương 08 Chương 07
co-gai-bi-danh-trao

Cô Gái Bị Đánh Tráo

Tháng 9 4, 2025
Chương 10 Chương 09
bay-nam-mot-lan-buong-bo-full

Bảy Năm Là Đủ

Tháng 9 4, 2025
Chương 10 Chương 09
Am-muu-giet-vo

Âm Mưu Giết Vợ

Tháng 9 4, 2025
Chương 08 Chương 07

Sau Khi Tỉnh Lại, Tôi Quên Luôn Chồng Mình - Chương 06

  1. Trang chủ
  2. Sau Khi Tỉnh Lại, Tôi Quên Luôn Chồng Mình
  3. Chương 06
Chương trước
Chương sau

Lucky cũng mất đi người mà nó chờ đợi.

Vì Thẩm Trạch không còn người thân, tôi là người đứng ra lo liệu hậu sự cho cậu.

Di vật của cậu chẳng có gì nhiều. Thứ quý giá nhất—lại là một chú mèo tên Lucky.

Sau những đêm đầu tiên vật lộn cùng nỗi trống vắng, một buổi sáng khi tôi thấy Lucky đang nằm tắm nắng, tôi đã đưa ra một quyết định quan trọng.

Tôi nộp đơn xin nghỉ việc.

Khi nghe tin này, Diệp San sửng sốt như không tin vào tai mình: “Yến Ngọc, không có tình yêu thì vẫn còn sự nghiệp cơ mà! Sao cậu lại từ bỏ cả hai?”

Tôi chỉ mỉm cười đáp lại: “Tớ chỉ muốn thực hiện một lời hứa.”

Tôi sẽ đi Tây Tạng, đi để vẽ tặng Thẩm Trạch một bức tranh bình minh như cậu ấy từng mong mỏi.

Thế nhưng, thật lòng mà nói, tôi không giỏi vẽ phong cảnh. Thứ tôi thành thạo hơn chính là chân dung. Vậy nên trước khi lên đường, tôi tìm đến Tống Khải.

Tôi dùng toàn bộ số tiền tích lũy của mình để mời cậu ấy cùng tôi đến Tây Tạng, nhờ cậu thay tôi vẽ nên bức bình minh ấy.

Diệp San hoàn toàn không thể hiểu được lựa chọn của tôi. Cô ấy nghĩ tôi đang làm điều gì đó điên rồ—từ bỏ tất cả chỉ vì một lời hứa không còn người chờ đợi.

Phó Duy cũng không hiểu.

Hóa ra, anh ta đã âm thầm mua lại xưởng vẽ nơi tôi làm việc từ lâu. Những lần tôi vắng mặt không lý do, vẫn được lĩnh lương đều, thậm chí còn tăng—mọi thứ đều là do anh sắp đặt.

Khi biết tôi nghỉ việc, anh ta lập tức xuất hiện, đứng trước tôi với vẻ mặt căng thẳng: “Nếu là vì tôi, em không cần phải nghỉ. Xưởng vẽ này tôi có thể chuyển nhượng cho em ngay lập tức.”

Anh cố gắng thuyết phục tôi: “Yến Ngọc, đừng bốc đồng như vậy.”

Tôi nhìn anh, ánh nắng bên ngoài rọi qua mái tóc đã lấm tấm vài sợi bạc, gợi lên những ký ức từng thân thuộc. Tôi hỏi ngược lại: “Tại sao anh lại mua xưởng vẽ này?”

Phó Duy vốn làm trong lĩnh vực công nghệ thông tin, không liên quan gì đến mỹ thuật. Một xưởng nhỏ, không tên tuổi, lại không sinh lời—vì lý do gì lại lọt vào mắt anh?

Anh cúi đầu, giọng trầm thấp: “Tôi chỉ muốn bù đắp cho em một chút…”

Như nhận ra mình lỡ lời, anh vội chữa lại: “Tôi biết là không thể bù đắp đủ những gì tôi đã gây ra cho em… nhưng…”

Tôi ngắt lời anh, lạnh nhạt: “Thôi đủ rồi. Tôi không cần nghe anh tự an ủi bản thân thêm nữa. Và anh cũng đừng tự huyễn hoặc. Tôi nghỉ việc không phải vì anh.”

Anh lặng người: “Vậy là vì điều gì?”

Tôi ngẩng đầu, nhìn bầu trời rộng mở. Những tầng mây âm u suốt nhiều ngày cuối cùng cũng chịu tan đi, ánh sáng len qua từng kẽ mây, chiếu xuống mặt đất, rọi lên những đàn chim bay lượn giữa không trung như xé rách màn đêm.

Lòng tôi nhẹ hẳn đi.

“Vì tôi không muốn sống mãi trong quá khứ. Tôi muốn hướng đến tương lai—một tương lai không có anh.”

Đúng lúc ấy, Tống Khải bước ra, tay ôm theo giá vẽ và hành lý. Tôi quay sang vẫy tay với cậu: “Tống Khải, cậu biết lái xe chứ?”

Tống Khải hơi cúi đầu, giọng nhỏ như gió thoảng: “Biết.”

Tôi mừng rỡ, kéo cậu lên chiếc xe mà tôi đã mua từ lâu nhưng chưa từng dùng đến. Phó Duy đứng yên nhìn theo, không thốt nên lời. Cho đến khi chiếc xe lăn bánh, tôi cũng không ngoái đầu lại lấy một lần.

Diệp San đứng cạnh anh, khoanh tay trước ngực, nhếch môi trêu chọc: “Thật mỉa mai. Người từng chìm trong quá khứ lại quyết định bước vào tương lai. Còn người đầu tiên quay lưng với quá khứ, giờ lại chẳng thể buông nó xuống.”

Có thể bạn quan tâm

Kế hoạch mở trường mầm non tư thục chi tiết

Kế hoạch mở trường mầm non tư thục cơ bản gặt hái thành công

kinh doanh online 4.0

Kinh doanh online 4.0: Những điều bạn cần biết

Các mặt hàng Thái Lan bán chạy nhất và được ưa chuộng

Các mặt hàng Thái Lan được ưa chuộng và bán chạy nhất hiện nay

Kinh nghiệm quý giá khi kinh doanh online linh kiện máy tính - Ảnh bìa

Kinh nghiệm quý giá khi kinh doanh online linh kiện máy tính

Ánh mắt Phó Duy lập tức sa sầm. Anh nhìn cô đầy giận dữ: “Cô đang châm chọc tôi?”

“Chà, cái nhìn ấy đúng là khiến người khác phát run.” Diệp San cười nhạt, rồi ném thẳng đơn xin nghỉ việc vào người anh: “Tôi nghỉ rồi, chẳng có gì phải sợ anh nữa. Tôi chúc anh cả đời cô đơn, mãi mãi không gặp lại Yến Ngọc!”

Nói xong, cô quay gót bỏ đi.

Phó Duy vẫn đứng nguyên tại chỗ, hồi lâu sau mới thở dài một tiếng. Có lẽ, anh hiểu rõ—cuộc đời này, anh sẽ không bao giờ có lại Yến Ngọc nữa.

Và tất cả… là do chính anh tự tay đẩy đi.

Còn tôi, đã không còn ngoảnh lại phía sau.

Tôi cùng Tống Khải lái xe thẳng hướng Tây Tạng.

Lucky rất ngoan khi đi đường, không hề sợ xe, trái lại còn vô cùng thích thú. Nó bám vào cửa kính, nhìn ra khung cảnh liên tục thay đổi bên ngoài, đôi mắt tròn xoe như trẻ nhỏ khám phá thế giới lần đầu.

“Con mèo của chị đáng yêu thật.”

Tống Khải giờ đây đã trở nên gần gũi hơn rất nhiều. Cậu bắt đầu biết cách đáp lại những câu đùa của tôi, thậm chí còn chủ động kể vài câu chuyện nhỏ để chọc cười.

Cậu mắc chứng tự kỷ nhẹ, nhưng dường như thiên nhiên trên hành trình này cũng đang từ từ chữa lành cho cậu.

Tôi vuốt nhẹ đầu Lucky, mỉm cười: “Nó là bảo vật của một người bạn rất đặc biệt với tôi.”

Tống Khải đã biết qua về câu chuyện giữa tôi và Thẩm Trạch. Nghe tôi nhắc đến tên người ấy, cậu lập tức chuyển sang chủ đề khác, sợ nhắc lại sẽ khiến tôi đau lòng.

Khi xe vào đến đất Tây Tạng, cả hai chúng tôi không kìm được, mở cửa xe, hét vang một tiếng giữa núi trời hùng vĩ.

Tống Khải còn phấn khích hơn cả tôi. Vừa dừng xe, cậu đã lôi giá vẽ ra khỏi cốp, bắt đầu ghi lại từng đường nét của những dãy núi mờ xa.

Tôi thì cầm máy ảnh chụp vài tấm, rồi cũng lặng lẽ lấy khung vẽ ra. Tôi không vẽ cảnh vật, mà bắt đầu phác lại hình bóng của Thẩm Trạch.

Bức tranh ấy, tôi đã dành suốt nửa tháng để hoàn thiện. Tôi vẽ rồi xé, sửa rồi lại vẽ. Có lúc đã hoàn thành gần xong, vậy mà chỉ vì một ánh mắt chưa đúng, tôi cũng xé nát không do dự.

Tôi không hài lòng, dù chỉ là một chi tiết nhỏ. Bởi vì tôi biết—với Thẩm Trạch, tôi không được phép làm qua loa.

Trong ký ức của tôi, Thẩm Trạch luôn là một chàng trai dịu dàng, như thể ánh nắng ban mai luôn phủ quanh người cậu. Tôi từng vẽ lại khoảnh khắc lần đầu gặp cậu ở trạm xe buýt, khi tôi mất trí nhớ và cậu mỉm cười chìa tay ra với vẻ thân thiện.

Tôi cũng từng vẽ lại cảnh cậu dìu tôi vào bệnh viện trong khoảng thời gian tôi trầm cảm, và cả nụ cười nhẹ nhõm của cậu khi tôi tỉnh dậy.

Tôi còn phác lại hình ảnh cậu lúc bệnh tình đã đến giai đoạn cuối—co ro trên chiếc ghế, khép mắt, lặng yên trong ánh nắng hiếm hoi cuối chiều.

Nhưng dù tôi đã cố gắng bao nhiêu, tôi vẫn cảm thấy các bức vẽ ấy thiếu đi một điều gì đó.

Tống Khải từng ngắm những bản phác họa tôi đã vứt bỏ, rồi nhẹ nhàng bảo: “Chị chỉ đang quá khắt khe với bản thân thôi. Dù có vài nét chưa hoàn hảo, nhưng đều là những bức tranh rất đẹp.”

Tôi lắc đầu, đáp chắc nịch: “Với Thẩm Trạch, không thể vẽ một cách qua loa.”

Bởi vì trên thế giới này, người còn nhớ đến cậu ấy… chỉ còn mình tôi.

Tống Khải không nói gì thêm. Dù không hoàn toàn hiểu, cậu cũng không cố khuyên tôi nữa.

Chương trước
Chương sau

CÓ THỂ BẠN THÍCH

Co-dau-bat-hanh
Cô Dâu Bất Hạnh
Tháng 8 14, 2025
trao-doi-danh-phan
Tráo Đổi Danh Phận
Tháng 8 31, 2025

Bài viết tham khảo

Kỹ năng kinh doanh

Bài giới thiệu bản thân 30 giây bni – gia tăng doanh số tuyệt vời

Kiến thức kinh doanh

Tất tần tật các cách đặt tên cửa hàng hay và tạo dấu ấn hiệu quả

Cách kinh doanh quần áo cho người mới Kinh nghiệm kinh doanh

Cách kinh doanh quần áo hiệu quả cho người mới bắt đầu (P1)

Kinh doanh thời trang

Kinh doanh online phụ kiện thời trang – Một vốn bốn lời!

Kinh doanh online hàng gia dụng 4 Kinh nghiệm kinh doanh

Những bước kinh doanh online hàng gia dụng cực hiệu quả

Xây dựng thương hiệu giúp gây dựng lòng tin với khách hàng Kinh nghiệm kinh doanh

Học hỏi kinh nghiệm kinh doanh trang sức bạc online chiếm lòng tin khách hàng

Kiến thức kinh doanh

3 cách mở rộng mối quan hệ cho người mới khởi nghiệp!

Cách lập kế hoạch kinh doanh hoa tươi hiệu quả nhất Kinh doanh hoa - cây cảnh

Kế hoạch kinh doanh hoa tươi từ A đến Z cho người mới bắt đầu (P2)

Thế Hệ Khởi Nghiệp

Thế Hệ Khởi Nghiệp là blog cá nhân chuyên chia sẻ kiến thức về khởi nghiệp, bí quyết kinh doanh và nội dung truyền cảm hứng dành cho thế hệ khởi nghiệp – đặc biệt trong lĩnh vực kinh doanh online và bán hàng online – nhằm giúp cá nhân, cửa hàng và doanh nghiệp xây dựng kế hoạch, lựa chọn mô hình khởi nghiệp phù hợp và hiệu quả nhất.

Website đang hoạt động thử nghiệm và chờ cấp giấy phép trang thông tin của Bộ Thông tin và Truyền thông.

DMCA
Giới thiệu
  • Giới Thiệu
  • Bảo Mật
  • DMCA
  • Liên Hệ
  • Disclaimer
Dịch vụ
  • Thiết kế website

Thế Hệ Khởi Nghiệp

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Hệ Khởi Nghiệp

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Hệ Khởi Nghiệp

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Hệ Khởi Nghiệp

Mở bằng trình duyệt bên ngoài

Để có trải nghiệm đọc truyện tốt nhất, vui lòng mở trang này bằng Chrome/Safari thay vì trình duyệt trong Facebook.