Thay Đổi Số Phận - Chương 07
Tôi sướng đến mức muốn hét lên thành tiếng, vội vàng đón lấy viên đá quý, cảm ơn rối rít mà không suy nghĩ gì thêm.
Thực ra tôi không đặc biệt yêu thích món trang sức này—điều khiến tôi vui là giá trị của nó.
Tôi không có điểm gì nổi bật, nhưng ít ra tôi biết rõ thân phận của mình.
Tôi không phải con ruột của ba mẹ, cũng chẳng phải người họ thật lòng thương yêu.
Chính vì thế, tôi không dám tiêu xài hoang phí như những cô tiểu thư khác trong giới thượng lưu. Những chiếc túi hiệu, món đồ trang sức đắt tiền mà chị từng tặng, tôi đều cẩn thận cất giữ.
Tôi vẫn luôn nghĩ, nếu một ngày nào đó tôi không còn “giá trị sử dụng” nữa, bị gia đình họ Lâm đẩy ra khỏi cửa, thì ít nhất cũng có thể dựa vào mấy món đồ này để sống tiếp.
Mở một quán nhỏ, buôn bán giản dị, thỉnh thoảng ghé qua thăm chị mình một chút, vậy là đủ mãn nguyện rồi.
Chính vì vậy, mỗi tháng tôi đều dành ra một buổi để khảo sát giá thị trường, tự chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống bất ngờ có thể xảy ra.
Gần đây, tần suất Gia Huy mời tôi đi chơi ngày càng nhiều.
Tôi vừa viện cớ giả bệnh để từ chối xong thì liền lái xe tới chợ truyền thống—nơi tôi thường đến để học cách mua bán thực tế.
Mặc một bộ đồ thể thao giản dị, đội mũ lưỡi trai, tôi đút hai tay vào túi quần, lặng lẽ hòa mình vào dòng người.
Tôi chăm chú theo dõi cách các bà cô lão luyện mặc cả từng đồng.
Thịt bò: 55 tệ một cân.
Cá diếc: 16 tệ, đầu cá thì 18.
Cải bó xôi: 15 tệ một cân…
Một bà cụ đứng phía trước tôi mặc cả với người bán suốt năm phút, cuối cùng cũng ép giá được bớt 20 tệ.
Tôi thầm bội phục, cảm thấy hôm nay học được kha khá.
Đúng lúc tôi đang chăm chú lắng nghe, người bán hàng quay sang hỏi bà cụ:
“Cháu gái bà hả?”
Tôi lập tức cảm thấy không ổn, định lùi lại để tránh ánh nhìn thì bất ngờ va phải một thân người rắn chắc phía sau.
Thậm chí còn giẫm trúng mũi giày người ta nữa.
“Xin lỗi, tôi… à… ơ…”
Tôi ngẩng đầu lên, lập tức đối mặt với ánh mắt chứa đầy ý cười của Gia Huy.
Anh nhẹ nhàng đỡ lấy tôi, giọng lười biếng nhưng đầy vẻ mỉa mai:
“Sốt cao đến 38 độ, mệt đến mức không rời nổi giường mà vẫn tung tăng đi chợ được cơ à?”
Tôi ngẩn người, cúi xuống thấy trong tay anh là một túi thuốc.
Mặt tôi lập tức đỏ như tôm luộc.
“Anh… sao lại ở đây?”
Anh cúi người, hơi thở phả nhẹ bên tai, giọng nói trầm thấp pha chút trêu chọc:
“Lâm Nhiên tiểu thư, em không nghĩ có khả năng tôi đi cùng đường với em sao?”
“Tôi vừa đi mua thuốc cho người bệnh thì bất ngờ phát hiện… người ấy đang tung tăng dưới ánh mặt trời, tinh thần phơi phới, khiến lòng tôi không khỏi đau nhói.”
Bị bắt quả tang giữa ban ngày ban mặt khiến tôi chột dạ không thôi. Lại thêm ánh mắt dò xét đầy hứng thú của bà cụ và người bán hàng khiến tôi như đang ngồi trên than nóng.
Có thể bạn quan tâm
Hôm nay đúng thật là một ngày xui xẻo, lẽ ra phải xem lịch trước khi bước chân ra khỏi nhà!
Tôi uể oải quay người rời khỏi khu chợ, giọng nói kéo theo cả một trời bất lực:
“Coi như tôi nợ anh một ân tình, anh muốn tôi trả thế nào?”
Gia Huy vẫn bước chậm phía sau, giọng điệu ung dung như thể chẳng bận tâm đến việc vừa vạch trần tôi:
“Em đến đây làm gì?”
Tôi chẳng còn tâm trí đâu mà nói dối nữa, hờ hững đáp gọn lỏn:
“Đi dạo.”
Gia Huy: “…”
Anh khẽ nhướng mày rồi bất ngờ vươn tay giữ lấy cổ tay tôi, ánh mắt như cười như không:
“Ân tình đó tính sau. Giờ thì tôi đói rồi.”
Tôi thở dài. Đã mang danh nợ một bữa ăn, lại còn bị bắt tại trận thế này, ngoài việc gật đầu đồng ý thì tôi còn biết làm gì hơn?
“Anh muốn ăn gì?”
“Tuỳ em quyết định.”
Anh nói vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa. Tôi dẫn anh rẽ qua vài con phố, rồi dừng lại ở một khu ẩm thực nổi tiếng với hàng dài quán ăn vặt san sát nhau.
Khi tôi đưa cho anh một xiên đậu hũ thối còn bốc khói nghi ngút, mặt anh khẽ giật một cái:
“Thật đấy à? Em muốn tôi ăn món này?”
Tôi gật đầu chắc nịch:
“Ngon cực! Tin em đi.”
Mùi đặc trưng lập tức xộc thẳng vào mũi khiến anh nhăn mặt, nhưng khi bắt gặp ánh mắt đầy chờ mong của tôi, anh chỉ đành “hy sinh thân mình”, cắn một miếng.
Sau vài lần nhai, nét cau có giữa đôi mày anh dần giãn ra.
“Không tệ như anh tưởng.”
Tôi bật cười, gương mặt lộ rõ vẻ tự hào:
“Thấy chưa? Em nói mà.”
Gia Huy cúi đầu nhìn tôi, khoé môi khẽ cong lên như giấu một nụ cười không rõ hình dạng.
Buổi chiều hôm ấy, tôi dẫn anh ăn gần như hết cả dãy phố: từ kẹo hồ lô ngọt lịm, cánh gà nhồi cơm nóng hổi, miến tôm dai giòn, cho tới khoai tây xiên cay xè…
Tôi ăn đến mức không thể nhét thêm miếng nào, cuối cùng chỉ có thể ngồi xoa bụng, gương mặt rạng rỡ đầy mãn nguyện.
Gia Huy liếc nhìn tôi, rồi quay người đi vào một tiệm thuốc gần đó.
Lúc trở ra, anh đưa cho tôi một hộp thuốc hỗ trợ tiêu hoá:
“Uống hai viên sẽ dễ chịu hơn.”