Tính Toán Để Sống Sót - Chương 8
gọi cứu thương…”
Tôi cúi đầu nhìn hắn, giọng trầm xuống, ánh mắt bình thản như đang nói với một kẻ xa lạ:
“Từ nhỏ tôi đã quen tính toán chi li, không bao giờ để bản thân hay gia đình phải chịu thiệt.”
Tôi hất bàn tay đang níu lấy mình ra, lạnh nhạt nói thêm:
“Cho nên, anh cầu xin nhầm người rồi.”
Rồi tôi quay lưng, bước ra khỏi cổng tòa án giữa tiếng còi hú và hỗn loạn phía sau.
Hai người họ sống hay chết — với tôi, tất cả đã không còn quan trọng nữa.
*****
Khi mọi thứ đã khép lại, tôi mới nhận ra rằng suốt những năm tháng qua, bản thân chưa từng thật sự được nghỉ ngơi. Từ cô bé cẩn trọng đến từng đồng bột mì, đến người phụ nữ dám đứng giữa tòa đối diện với cả một đám người giả dối, tôi đã đi qua biết bao giông bão chỉ để chứng minh một điều giản dị: công bằng không tự nhiên mà có.
Người ta từng mỉa mai tôi rằng phụ nữ tính toán sẽ chẳng bao giờ được yêu thương, rằng quá rạch ròi thì cả đời cô độc. Nhưng họ không hiểu, trong một thế giới nơi lòng tốt thường bị xem là yếu đuối, chỉ khi biết tính toán, ta mới đủ sức bảo vệ những điều mình trân trọng. Tôi không keo kiệt, chỉ là không muốn để bản thân hay người thân của mình bị tổn thương thêm một lần nào nữa.
Tòa án hôm ấy kết thúc trong tiếng còi xe cấp cứu và sự hoảng loạn của đám đông. Ánh nắng cuối ngày rọi xuống những bậc thềm lạnh lẽo, phản chiếu vệt máu đỏ còn vương trên nền gạch. Tôi bước đi, không ngoái đầu nhìn lại. Những người từng cười vào mặt tôi, từng chửi rủa, từng coi tôi như tội đồ — giờ chỉ còn là những gương mặt mờ nhạt trong ký ức. Cái giá họ phải trả, không đến từ lòng thù hận của tôi, mà đến từ sự thật.
Em gái tôi sống sót sau ca phẫu thuật. Khi mở mắt ra, nó nắm lấy tay tôi, ánh nhìn yếu ớt nhưng bình thản đến lạ. Nó không hỏi chuyện gì đã xảy ra, chỉ thì thầm:
“Chị ơi, mình thắng rồi phải không?”
Tôi khẽ gật đầu.
“Ừ, em à. Mình thắng rồi.”
Có thể bạn quan tâm
Nhưng chiến thắng ấy không khiến tôi thấy vui. Có lẽ vì tôi hiểu, chẳng có chiến thắng nào giữa những mất mát này là trọn vẹn. Con người ta, khi bị đẩy đến cùng cực, dễ biến thành quái vật mà chính họ cũng không nhận ra. Khương Hạo Ninh và Tạ Tịnh Nghi từng nghĩ có thể dùng dối trá để đổi lấy hạnh phúc, cuối cùng lại bị chính sự giả tạo ấy nuốt chửng. Còn tôi, trong hành trình bảo vệ công lý, cũng đã đánh đổi một phần niềm tin vào lòng người.
Ba mẹ tôi sau đó quyết định bán căn nhà cũ, dọn về vùng ngoại ô yên tĩnh hơn. Mẹ bảo, “Đủ rồi, con à, chuyện đời như một ván cờ, mình không cần thắng mãi, chỉ cần sống yên là được.” Tôi mỉm cười, không phản bác. Có những thứ, chỉ khi trải qua, người ta mới hiểu được giá trị của hai chữ “bình yên”.
Tôi trở lại giảng đường đại học, tiếp tục công việc giảng dạy mà ba mẹ từng mong muốn. Nhưng song song với đó, tôi vẫn âm thầm làm cố vấn pháp lý cho những người phụ nữ bị bạo hành, bị ép buộc im lặng như em gái tôi từng là. Tôi nhìn thấy trong họ hình ảnh của mình ngày trước — yếu đuối, sợ hãi, nhưng chỉ cần có một người dám đứng ra, họ sẽ tìm lại được sức mạnh.
Một lần nọ, có cô gái trẻ tìm đến tôi, tay ôm xấp tài liệu, ánh mắt vừa tuyệt vọng vừa mong manh. Cô nói:
“Chị ơi, người ta bảo em đừng kiện, rằng phụ nữ chịu nhịn một chút thì yên thân hơn.”
Tôi cười, đặt tay lên vai cô:
“Không, em à. Chịu nhịn không phải là yên thân. Chị từng nhịn mười năm, và chỉ khi không nhịn nữa, chị mới thật sự được sống.”
Tôi nhìn cô gái ấy rời đi, trong lòng chợt thấy nhẹ nhõm. Có lẽ đó chính là mục đích cuối cùng của cuộc chiến mà tôi đã trải qua — không phải để trả thù, mà để ai đó sau này không còn phải chịu cảnh giống mình.
Thỉnh thoảng, tôi vẫn nhớ lại những ngày đầu tiên khi mọi chuyện bắt đầu. Cô gái nhỏ năm nào đứng trước cửa nhà người ta, cầm cân đong bột, đòi lại từng đồng bạc lẻ, hóa ra vẫn là tôi của hiện tại — chỉ khác ở chỗ giờ tôi biết mình đang làm gì, và vì ai mà làm. Tôi từng nghĩ sự tính toán khiến mình trở nên lạnh lùng, nhưng thật ra, đó lại là thứ duy nhất giúp tôi giữ được lòng nhân.
Một buổi chiều, khi em gái bế đứa con nhỏ trong vòng tay — là đứa bé cô nhận nuôi sau những biến cố — tôi nhìn hai mẹ con nó mà thấy trong lòng bình yên kỳ lạ. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt mệt mỏi nhưng thanh thản của nó. Tôi chợt nhận ra, có lẽ chúng tôi đã đi hết quãng đường dài nhất của đời mình — quãng đường từ nỗi sợ đến tự do.
Ngoài kia, thế giới vẫn đầy những định kiến. Họ có thể tiếp tục gọi tôi là người đàn bà lạnh lùng, tính toán, hay bất cứ cái tên nào họ muốn. Nhưng với tôi, điều đó chẳng còn quan trọng nữa. Bởi cuối cùng, tôi không cần họ hiểu, chỉ cần biết mình không còn phải cúi đầu.
Tôi không keo kiệt, tôi chỉ giỏi tính toán. Tính toán để bảo vệ công lý, để giữ lại phần lương tâm giữa một xã hội nhiều giả trá. Tính toán để không ai có thể lấy đi thứ thuộc về mình, để không một người phụ nữ nào phải sống cả đời trong uất ức.
Khi màn đêm buông xuống, tôi đứng trước cửa sổ, nhìn ánh đèn thành phố xa xa.



