Tổng Tài Bạc Tình Và Hành Trình Cầu Hôn Vợ Cũ - Chương 53
Ông Edward chỉ thở dài, không nói gì thêm.
Không khí giữa hai cha con trở nên im ắng. Một lúc sau, Cố Hạ Phi nhẹ giọng hỏi:
“Cha… Diệp Ảnh Quân sao rồi ạ?”
Ông Edward đan hai tay vào nhau, giọng nghiêm mà không nặng nề:
“Cậu ta không sao rồi. Ca phẫu thuật đã thành công, nên con không cần lo lắng nữa.”
Cố Hạ Phi thở phào nhẹ nhõm. Ông Edward thấy vậy, lại nhìn cô với ánh mắt mềm mỏng hơn:
“Ngược lại là con, phải giữ gìn sức khỏe để sinh cháu nội cho cha đấy.”
Nghe vậy, cô bật cười nhẹ, lòng cũng thấy nhẹ nhõm hơn. Rõ ràng ông không hề giận, trái lại còn thấy vui mừng khi biết mình sắp được làm ông ngoại.
Lúc này, ba mẹ Diệp cũng bước vào. Thấy cô đã tỉnh lại, họ lập tức tiến lại gần, vui mừng hỏi han. Trước khi vào, cả hai còn lịch sự cúi đầu chào ông Edward, ông cũng gật đầu đáp lại với thái độ thân thiện.
Ba mẹ Diệp ngồi xuống ghế bên cạnh giường bệnh, nhẹ nhàng hỏi:
“Phi Phi, con thấy trong người thế nào rồi?”
Cô mỉm cười, gật đầu tỏ ý đã ổn. Mẹ Diệp lại tiếp lời:
“Diệp Ảnh Quân đã qua cơn nguy kịch rồi, giờ đang ở phòng hồi sức. Khi nào nó tỉnh, con vào thăm nó nhé.”
Cô khẽ gật đầu, mỉm cười dịu dàng. Câu chuyện nhanh chóng chuyển sang chủ đề về đứa bé trong bụng cô. Cố Hạ Phi không giấu giếm, thẳng thắn thừa nhận đó là con của Diệp Ảnh Quân.
Vài ngày sau, Cố Hạ Phi được xuất viện. Trong thời gian đó, Diệp Ảnh Quân cũng đã tỉnh lại. Điều đầu tiên anh hỏi không phải là về vụ tai nạn, mà là:
“Cố Hạ Phi… cô ấy đâu rồi?”
Người nhà họ Diệp mỉm cười bí mật với nhau. Họ không nói sự thật rằng Cố Hạ Phi vẫn luôn ở bên cạnh anh những ngày qua—từ việc chăm sóc, lau người, thậm chí là nấu cháo mang đến. Họ chỉ trêu anh bằng cách bảo rằng:
“Cô ấy không đến.”
Diệp Ảnh Quân nghe vậy thì trầm mặc, ánh mắt đầy hụt hẫng và thất vọng. Anh nghĩ có lẽ cô thật sự không còn quan tâm đến anh nữa.
Đúng lúc anh đang chìm trong cảm giác buồn bã, thì giọng nói quen thuộc vang lên từ cửa phòng:
“Con đến rồi đây ạ.”
Diệp Ảnh Quân lập tức ngẩng đầu lên, sững người khi thấy Cố Hạ Phi bước vào. Còn người nhà họ Diệp thì chỉ biết mím môi cười thầm, nhìn phản ứng ngơ ngác của anh.
Cố Hạ Phi cũng hơi bất ngờ khi thấy anh tỉnh lại. Nhưng ánh mắt cô nhanh chóng trở nên ấm áp, nụ cười nhẹ nở trên môi khi cô bước lại gần, trên tay còn cầm theo khay cháo.
Bình thường cô sẽ không đích thân nấu cháo mang đến, nhưng không hiểu sao hôm nay lại có cảm giác lạ lắm—một cảm giác thôi thúc cô phải nấu gì đó cho anh, dù nghĩ rằng anh vẫn còn đang hôn mê. Không ngờ khi đến nơi, anh lại đã tỉnh lại rồi.
Cố Hạ Phi đứng bên cạnh anh, nhẹ nhàng vẫy tay trước mặt để xem phản ứng. Thấy anh nhìn mình đầy đờ đẫn, cô liền hỏi:
“Anh cảm thấy thế nào rồi?”
Diệp Ảnh Quân nhìn cô bằng ánh mắt u uất, có chút trẻ con. Bất ngờ, anh vòng tay ôm lấy eo cô, giọng đầy ấm ức:
“Sao bây giờ em mới đến… Anh cứ tưởng em giận anh nên không đến nữa rồi chứ…”
Cái ôm bất ngờ cùng những lời nói làm nũng khiến Cố Hạ Phi hơi cứng người. Cô cau mày, không hiểu anh đang nói gì. Rõ ràng, ngày nào cô cũng đến đây chăm sóc cho anh.
Cô liền lên tiếng:
“Anh nói gì vậy? Tôi vẫn ở đây mỗi ngày mà.”
Vừa nói, cô liếc nhẹ về phía gia đình Diệp đang đứng phía sau. Ánh mắt cô không gay gắt, nhưng đủ để mọi người hiểu ra chuyện. Ngay lập tức, ba mẹ Diệp cùng nhau khẽ cười trừ rồi tế nhị rời khỏi phòng, để lại không gian riêng cho hai người.
Có thể bạn quan tâm
Dù mọi người đã ra ngoài, Diệp Ảnh Quân vẫn cứ ôm lấy eo cô không buông. Cố Hạ Phi đặt khay cháo xuống bàn, khẽ hừ một tiếng:
“Anh mau buông ra đi!”
Nhưng anh chỉ lắc đầu, còn nhẹ nhàng dụi mặt vào bụng cô, khiến cô vừa tức vừa buồn cười.
Cô liền lạnh giọng cảnh cáo:
“Nếu anh còn không buông ra, tôi sẽ không đến đây nữa đâu.”
Nghe vậy, Diệp Ảnh Quân như một đứa trẻ bị dọa, lập tức buông tay ra, ngoan ngoãn ngồi im. Thái độ nghe lời của anh khiến Cố Hạ Phi bật cười khẽ.
Cô quay người lấy chén, múc cháo đưa cho anh:
“Anh mới tỉnh, chắc đói rồi. Mau ăn chút gì đi.”
Diệp Ảnh Quân đón lấy chén cháo, cảm kích nói nhỏ:
“Cảm ơn em…”
Nhìn anh ăn ngon lành, lòng cô cũng nhẹ nhõm, khóe môi khẽ cong lên.
Sau khi anh ăn xong, Cố Hạ Phi đi vào phòng tắm để chuẩn bị nước ấm. Trước giờ, khi anh còn hôn mê, cô đều lau người giúp anh. Hôm nay anh tỉnh lại, cô dự định để anh tự ngâm mình.
Nước vừa chuẩn bị xong, cô trở ra dìu anh vào phòng tắm. Nhưng thấy trên người anh vẫn còn nhiều vết thương băng bó, cô không yên tâm. Cô cẩn thận tháo cúc áo, khẽ run tay khi nhìn thấy những vết thương hằn sâu trên da thịt.
Cô đưa tay khẽ chạm nhẹ vào vùng da xung quanh, ánh mắt đầy xót xa. Diệp Ảnh Quân thấy vậy liền nắm tay cô, cúi đầu hôn khẽ rồi nhẹ nhàng hỏi:
“Hạ Phi… em không giận anh nữa phải không?”
Cô chần chừ một lúc, rồi nhẹ gật đầu. Thực ra, cô đã tha thứ từ lâu. Nhưng nỗi ám ảnh mất con năm xưa khiến cô không dám mở lòng. Vậy mà giờ đây, nhìn anh nằm đó đầy thương tích, lòng cô mềm nhũn, không thể quay lưng được nữa.
Cô không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng nói:
“Anh chưa khỏe, không thể chạm nước được. Ngồi xuống đi, tôi sẽ giúp anh lau người.”
Diệp Ảnh Quân ngoan ngoãn làm theo, khẽ cười:
“Vậy làm phiền em rồi.”
Cô gật đầu, lấy khăn thấm nước ấm, từ từ ngồi xuống bên cạnh. Mỗi lần lau đến đâu, anh đều chăm chú nhìn cô. Gương mặt anh ánh lên niềm hạnh phúc khó tả.
Đến phần dưới, tay cô hơi khựng lại. Trước đây anh hôn mê, cô không nghĩ nhiều. Nhưng lúc này, anh đang ngồi tỉnh táo trước mặt khiến cô cảm thấy có chút ngượng.
Cô ngước nhìn anh, nhỏ giọng hỏi:
“Phần dưới... anh tự lau được chứ?”
Diệp Ảnh Quân nhăn mặt, cố làm vẻ tội nghiệp:
“Tay anh vẫn còn đau… em giúp anh nhé?”
Cô nhìn anh, rồi thở dài. Biết mình không thoái thác được, cô lặng lẽ giúp anh lau sạch sẽ bằng khăn ấm, hết sức cẩn trọng và tiết chế, giữ cho không khí không vượt quá giới hạn.
May mắn thay, Diệp Ảnh Quân cũng hiểu ý, không trêu chọc hay đùa cợt như mọi lần. Anh chỉ im lặng, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng.
Sau khi lau xong, cô giúp anh mặc lại quần áo rồi dìu trở ra giường nằm.



