Trái Tim Lạc Nhịp - Chương 05
Câu trả lời vừa dứt, Thiên Khánh lập tức reo lên, chạy lại bế bổng mẹ mình xoay một vòng.
“Hoan hô mẹ! Mẹ là tuyệt vời nhất!” – vừa nói, anh vừa không quên để lại những nụ hôn chùn chụt trên má bà.
Người phụ nữ bật cười, vỗ nhẹ lên đầu con trai:
“Biết vậy ngày xưa mẹ luộc trứng vịt ăn cho xong, khỏi sinh ra cái đứa rỗi việc như anh!”
Thiên Khánh vẫn cười tít mắt, ôm lấy mẹ mình:
“Mẹ thương con như thế, sao nỡ làm vậy chứ?”
“Kiều Nhiên à, cô thật sự bó tay với thằng bé nhà mình rồi. Nó cứ một mực nằng nặc đòi cưới con cho bằng được. Nếu con không chê nó bị thiểu năng… thì có thể làm con dâu của cô được không?”
Kiều Nhiên ngơ ngác, hoàn toàn không ngờ đến tình huống kỳ lạ như vậy. Cô lắp bắp:
“Cô… con…”
Thấy cô lúng túng, bà khẽ thở dài:
“Thôi, nếu con thấy khó xử thì cứ xem như cô chưa từng nói gì.”
Nhưng Kiều Nhiên vẫn chưa kịp định thần. Cô lắp bắp thêm một lần nữa:
“Không phải vậy… chỉ là… con sợ mình không xứng với anh Thiên Khánh.”
Lúc này, bà mới mỉm cười, nhẹ nhõm hơn:
“Ngày trước, cô cũng chỉ là một sinh viên bình thường thôi, may mắn gặp được ba của hai đứa nhỏ. Chỉ tiếc ông ấy mất sớm, để cô một mình chèo chống công ty và gia đình…”
Khi nhắc đến chồng, dù ông đã qua đời nhiều năm, nhưng nét cười thoáng trên môi bà vẫn chứa đựng cả một trời ký ức hạnh phúc.
Kiều Nhiên nghe vậy mà thấy cay nơi sống mũi. Cũng là phụ nữ, cũng làm mẹ—tại sao người thì gặp được người đàn ông tử tế, còn người thì chỉ toàn bất hạnh?
Thấy cô trầm ngâm, bà nói thêm:
“Gia đình cô trước nay chưa bao giờ đánh giá người khác qua xuất thân hay hoàn cảnh.”
Kiều Nhiên gật nhẹ, chần chừ đáp:
“Để con về xin phép mẹ con trước.”
Bà mỉm cười, gật đầu:
“Yên tâm, nếu mẹ con đồng ý, một tháng nữa—đợi Thiên Khang về nước—chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ.”
Về phía mẹ Kiều Nhiên, sau khi gặp gỡ Thiên Khánh vài lần, bà cũng đồng ý. Trong mắt bà, Thiên Khánh tuy ngờ nghệch, nhưng lại chân thành, đáng yêu. Cuộc đời bà đã quá nhiều khổ đau, nên bà chỉ mong con gái mình có một cuộc sống nhẹ nhàng, bình yên. Người hiền lành, dẫu có ngốc nghếch, đôi khi lại chính là phúc phần.
Còn đúng năm ngày nữa là đến ngày cưới. Hôm nay, Thiên Khang—anh trai song sinh của Thiên Khánh—chính thức trở về nước.
Dù rất mong nhớ, mẹ Thiên Khánh vẫn tôn trọng mong muốn của con trai: không muốn ai ra sân bay đón, chỉ cần tài xế đến là được.
Suốt nửa tiếng đồng hồ, cả nhà ngóng trông trong hồi hộp. Đặc biệt là mẹ, bà đã xin nghỉ việc cả buổi sáng chỉ để chờ khoảnh khắc đoàn tụ.
“Bà chủ, cậu hai về rồi ạ!”
Tiếng cô giúp việc vang lên khi mở cổng, khiến không khí trong biệt thự rộn ràng hẳn.
Có thể bạn quan tâm
Cả hai cậu chủ nhà này đều rất được lòng mọi người. Dù là con đại gia, họ chưa từng tỏ ra kênh kiệu, luôn thân thiện và biết quan tâm đến người khác. Chính vì thế, Thiên Khang sau bốn năm đi học xa mới trở về, ai nấy đều vui mừng.
“Mẹ!”
“Con trai!”
Hai mẹ con ôm chầm lấy nhau trong khoảnh khắc xúc động.
Đứng bên cạnh, Thiên Khánh và Kiều Nhiên cũng có mặt. Khi ánh mắt Thiên Khang vô tình chạm vào Kiều Nhiên, cả hai lập tức sững người.
Gương mặt giống nhau đến kỳ lạ—như hai giọt nước.
Kiều Nhiên tim đập loạn. Cảm giác này… chỉ từng xuất hiện một lần duy nhất trong đời—lúc cô nhìn thấy ân nhân năm xưa.
Cô bối rối tự trách bản thân. Không thể như vậy được! Cô sắp là vợ của Thiên Khánh. Thiên Khang… là anh chồng tương lai. Sao cô lại có thể dao động?
Thiên Khang nghe mẹ gọi Kiều Nhiên là con thì hơi nghi hoặc:
“Mẹ, đây là…?”
“À, là vợ sắp cưới của Thiên Khánh. Con bé tên Kiều Nhiên.”
Nghe xong, Kiều Nhiên chỉ biết cúi đầu thật thấp. Cô không dám ngẩng lên, không dám nhìn vào đôi mắt kia thêm một lần nào nữa. Cô sợ—sợ bản thân sẽ đắm chìm trong ánh nhìn ấy, không có lối thoát.
“Chào em, Kiều Nhiên.”
“Vâng… chào anh.”
“Nghe nói hai người sắp cưới, mà đến hôm nay anh mới biết đấy.”
Thiên Khang cười nhạt. Đúng là duyên phận trêu ngươi. Năm xưa, gặp nhau như hai người xa lạ. Giờ gặp lại, cô gái ấy đã trở thành… em dâu.
Kiều Nhiên chưa biết đáp ra sao thì Thiên Khánh bất ngờ nhào đến ôm chầm lấy anh trai, miệng không ngừng reo mừng:
“Anh hai về rồi! Anh hai! Anh hai!”
Thiên Khang vẫn nghĩ em trai mình thật sự có vấn đề về nhận thức, nên chỉ nhẹ nhàng xoa đầu, không hề phản kháng dù bị hôn má liên tục:
“Được rồi, được rồi.”
Buổi chiều hôm đó, mọi việc dần trở lại nhịp sống thường ngày.
Mẹ Thiên Khánh trở lại công ty làm việc, Thiên Khang vì mệt và trái múi giờ nên ngủ bù trong phòng.
Thiên Khánh và Kiều Nhiên vẫn lang thang trong khu vườn đầy hoa, tận hưởng bầu không khí nhàn nhã hiếm có của những cặp đôi sắp cưới.
Thực ra, cả hai chẳng có gì để lo. Mọi việc lớn nhỏ đều do hai bà mẹ lo toan, từ tiệc cưới, danh sách khách mời đến váy cưới đều đã chuẩn bị xong từ cả tháng trước. Cô dâu chú rể chỉ cần chờ đến ngày trọng đại mà thôi.
“Vợ ơi, lại đây xem này! Có bông hoa tím mới nở, đẹp lắm!”
Từ sau khi được mẹ cho phép kết hôn, Thiên Khánh không còn gọi Kiều Nhiên là “chị qua đường” nữa, mà đổi thành… “vợ”.
“…”