Âm Mưu Giết Vợ - Chương 03
Khi hắn vừa vươn tay định chạm vào người tôi, tôi nhanh tay bật lửa, châm vào lớp dầu ô liu vẫn còn loang trên mặt bàn.
Lửa bùng lên đột ngột, sáng rực cả gian phòng.
Hắn giật mình lùi lại mấy bước, tôi không chần chừ, túm lấy chai dầu ăn bên cạnh hất thẳng vào người hắn.
Chỉ trong chớp mắt, cả người hắn hóa thành một ngọn đuốc sống. Hắn gào thét trong đau đớn, lăn lộn trên sàn nhà, thân thể vặn vẹo như con thú bị dồn đến đường cùng.
Ngọn lửa nhanh chóng lan ra tấm thảm phòng khách, khói đen cuộn lên nghi ngút. Chuông báo cháy réo vang inh ỏi, âm thanh kéo theo tiếng bước chân náo loạn từ các tầng khác vọng lại.
Tôi vội vã chạy vào nhà tắm, chốt cửa, mở hết vòi sen xả nước lên cánh cửa, ngồi bệt xuống sàn trong tâm trạng hỗn loạn.
Khu chung cư cao cấp này không khiến tôi thất vọng. Chỉ hai phút sau, đội ngũ quản lý cùng nhân viên chuyên nghiệp đã có mặt.
Cửa chính bị phá tung.
Tôi được cứu.
Khi bước ra, tôi run rẩy kể lại toàn bộ sự việc cho họ. Nhưng điều khiến tất cả sửng sốt là… tên Ma Cán đã biến mất!
Ban quản lý lập tức trình báo lên cảnh sát.
Còn người đàn ông bị ngọn lửa thiêu đến bỏng hơn chín mươi phần trăm cơ thể, chỉ vài ngày sau đó, đã không qua khỏi vì nhiễm trùng quá nặng.
Tên đầu trọc còn lại bị bắt. Hắn khai đúng như những gì tôi nghe được trong cuộc điện thoại. bọn chúng tưởng căn hộ bỏ trống trong dịp nghỉ lễ, nên định lẻn vào trốn tạm vài hôm.
Camera an ninh cho thấy tên Ma Cán đã tranh thủ lúc hỗn loạn lẩn đi qua một góc khuất không có camera. Từ đó, bặt vô âm tín.
Chỉ dựa vào lời khai của một tên tội phạm không đủ để khởi tố Duy Thành. Nếu bây giờ tôi ly hôn, khối tài sản đang đứng tên cả hai vẫn phải chia đôi.
Nhưng chỉ ly hôn thôi… e là quá nhẹ cho những gì hắn đã làm với tôi!
Tôi gọi cho hắn. Nghe giọng tôi run rẩy kể lại chuyện xảy ra trong nước, hắn bên kia tỏ ra vô cùng hoảng loạn, liên tục dỗ dành tôi.
“Bao giờ anh về vậy? Em… em nhớ anh lắm…”. tôi cố tình nói bằng giọng nức nở.
Trong khi gương mặt tôi… chẳng hề có lấy một chút biểu cảm.
Lúc này, Duy Thành đang ở tận Thổ Nhĩ Kỳ, chắc cũng sắp phát điên lên rồi. Giọng hắn vang qua điện thoại, cố giữ vẻ bình tĩnh. “Công ty có dự án đột xuất, anh phải bay gấp, không kịp báo trước với em. Vài hôm nữa anh sẽ về.”
Tôi nhẹ nhàng đáp. “Vậy anh cố gắng về sớm nhé.”
“Ừ, ngoan nào. Ngủ một giấc dậy là thấy anh về thôi.”
Tôi lặng lẽ cúp máy. Gương mặt không biểu cảm. Muốn quay về sao? Đâu dễ như vậy.
Những dòng chữ quen thuộc lại hiện lên.
“Nữ chính bắt đầu phản công rồi kìa, mê quá trời mê!”
“Gã Duy Thành đúng là cao thủ giả tạo, chuyển tài sản sang tên Dư Gia Huệ không chút do dự.”
Tôi lập tức nhận ra có điều bất thường. Lập tức cho người điều tra thông tin công ty dưới tên Dư Gia Huệ. và đúng như dự đoán, một công ty nhỏ mới mở chưa đầy một tháng.
Duy Thành đã chuyển hai chục triệu tệ sang đó, lấy lý do là chi cho việc mua nguyên vật liệu.
Có thể bạn quan tâm
Tôi nhanh chóng liên hệ ngân hàng, lấy cớ tài chính công ty có dấu hiệu bất thường, yêu cầu phong tỏa toàn bộ tài sản.
Cùng lúc đó, tôi nhờ bạn bè ở Thổ Nhĩ Kỳ âm thầm giúp một việc. lấy hộ chiếu của Duy Thành, chỉ riêng của hắn. Hộ chiếu của Dư Gia Huệ, tôi không đụng đến.
Thanh mai trúc mã mà, giờ hãy xem thử hai người có thể cùng nhau vượt qua hoạn nạn không.
Không ngoài dự đoán, Duy Thành gọi tới ngay.
“An Nhã? Em làm gì vậy? Ngân hàng thông báo toàn bộ tài sản công ty bị đóng băng rồi!”
“Anh xem lại đi. Thẻ tín dụng của em cũng liên kết với tài khoản công ty, giờ em không dùng được gì cả.”
“Được rồi, em yên tâm. Anh sẽ đi kiểm tra ngay.”. tôi chỉ đáp qua loa.
Khi ấy, tôi đang cầm điện thoại ngắm bức ảnh vừa được Dư Gia Huệ đăng lên Moments. Hai bóng lưng giữa khung cảnh thơ mộng của biển Aegean. Dòng chữ phía dưới khiến người ta lạnh gáy.
“Trước mắt là phong cảnh mình yêu thích, bên cạnh là người mình yêu nhất.”
Rõ ràng, một là cô ta. Người còn lại, chính là Duy Thành.
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhấn “thích”.
Vài giây sau, điện thoại rung lên. Tin nhắn từ Dư Gia Huệ hiện ra.
“Trong tình yêu, người không được yêu mới là người thứ ba.”
Cô ta có công ty riêng, giờ còn dám công khai khiêu khích tôi như vậy.
Tôi trả lời ngắn gọn.
“Dư Gia Huệ, tôi nghĩ mình chưa từng đối xử tệ với cô.”
Cô ta đáp lại.
“Không tệ? Ý cô là mấy đồng tiền bố thí từ trên cao à? Hay là mấy món đồ cũ cô không mặc nữa vứt cho tôi? Tôi tự thấy mình đâu kém gì cô, tại sao cuộc đời cô lại tốt hơn tôi?”
“Nhưng không sao. Chồng cô bây giờ là của tôi. Công ty của cô… cũng sắp là của tôi luôn rồi.”
Tôi nhìn màn hình điện thoại, trong lòng dội lên cảm giác lạnh buốt. Bao nhiêu năm tình nghĩa, hóa ra chỉ là công cốc.
Cô ta không hề hiểu vị trí của bản thân. Mong rằng sau khi về nước, cô ta vẫn giữ được cái vẻ ngạo mạn ấy.
Tôi thẳng tay chặn liên lạc.
Aegean… chính là điểm đến đầu tiên mà tôi và Duy Thành từng mơ ước đặt chân đến khi còn là sinh viên.
Tôi quen Duy Thành thời đại học, trong một câu lạc bộ sinh viên. Anh ta xuất thân bình thường, nhưng được cái ngoài hình sáng sủa, tính cách lại hoạt bát. Chỉ sau vài lần gặp mặt, tôi đã rung động.
Ra trường, bất chấp sự phản đối từ gia đình, tôi vẫn kiên quyết nắm tay anh đi đến hôn nhân. Khi ấy, anh từng ôm tôi mà thề.
“Anh sẽ cho em một cuộc sống tốt nhất.”