Bạn Gái Cũ Của Luật Sư - Chương 10
Trong khi Thiên Ngữ chỉ có tình yêu, Khương Du Nhiên lại có cả danh tiếng, địa vị và khả năng khiến dư luận nghiêng về phía mình.
Khi mọi tin đồn bủa vây, khi mạng xã hội ngập tràn những lời cay độc, khi cô bị gán cho danh hiệu “tiểu tam”, Thiên Ngữ đã nghĩ mình không thể chống đỡ nổi. Nhưng lần này, cô không đơn độc. Lâm Dịch Trạch đã đứng ra, dứt khoát bảo vệ người phụ nữ anh yêu bằng tất cả bản lĩnh và lý trí của một luật sư. Hai bài đăng của anh trên Weibo, một tuyên bố danh chính ngôn thuận, một thư pháp lý lạnh lùng nhưng đanh thép — đủ khiến cả dư luận đảo chiều.
Chưa bao giờ, Thiên Ngữ cảm nhận rõ tình yêu của anh đến thế. Không còn là những lời nói ấm áp hay hành động nhỏ nhặt, mà là sự bảo vệ không do dự, là việc anh dám đặt cô lên trên cả danh tiếng của bản thân. Từ một người đàn ông tưởng như không biết nói lời yêu, Lâm Dịch Trạch đã chứng minh rằng: yêu thật lòng, không cần ồn ào, chỉ cần kiên định đến cùng.
Và thế là, giữa bao nhiêu tổn thương từng trải qua, Thiên Ngữ lại lần nữa tin tưởng vào tình yêu ấy. Cô chạy đến tìm anh, giữa văn phòng còn sáng đèn, hét lên giữa bao ánh mắt ngạc nhiên: “Lâm Dịch Trạch! Chúng ta kết hôn đi!” Câu nói ấy vừa trẻ con vừa bốc đồng, nhưng là lời tỏ tình chân thật nhất đời cô.
Anh không từ chối, cũng chẳng cười nhạo, chỉ nhẹ nhàng hỏi lại: “Muốn đăng ký luôn à?” Rồi nắm tay cô thật chặt, ánh mắt dịu lại như dòng nước lặng.
Cái nắm tay ấy, chính là câu trả lời cho tất cả.
Sau cùng, họ trở về bên nhau – không còn là tình yêu ngập tràn ngộ nhận, mà là tình yêu trưởng thành, có bao dung, có tin tưởng, có trách nhiệm. Anh không còn giấu cảm xúc, cô cũng không còn giả vờ mạnh mẽ. Họ học được cách thẳng thắn, nói ra điều mình nghĩ, và giữ lấy nhau bằng sự chân thành.
Ngày đăng ký kết hôn, Lâm Dịch Trạch vẫn trầm như mọi khi, nhưng trong ánh mắt anh là một niềm vui lặng lẽ. Anh không hứa hẹn xa xôi, chỉ nói một câu khiến Thiên Ngữ cười suốt cả buổi sáng: “Sau này, anh sẽ nghe em hết, trừ việc… đi bar thì mặc kín một chút.”
Câu nói vừa ngốc nghếch vừa ngọt ngào ấy, lại chính là lời thề giản dị nhất, nhưng chân thành nhất. Bởi tình yêu thật sự không phải là những câu hứa hoa mỹ, mà là sự quan tâm nhỏ bé, âm thầm, bền bỉ qua năm tháng.
Thiên Ngữ tựa đầu vào vai anh, cười khẽ. Từ ngày ấy, cô biết rằng mình đã chọn đúng người — một người yêu ít nói, nhưng luôn đứng về phía cô, một người không giỏi lãng mạn, nhưng sẽ dùng cả đời để bảo vệ hạnh phúc này.
Có thể bạn quan tâm
Lâm Dịch Trạch – người đàn ông từng khiến cô khóc vì im lặng, giờ lại là người khiến cô cười vì những điều nhỏ nhặt nhất.
Giữa dòng đời đầy bon chen, họ không cần chứng minh gì với ai, chỉ cần một mái nhà nhỏ, hai tách cà phê buổi sáng, và một cái ôm đủ ấm vào mỗi tối.
Tình yêu, suy cho cùng, không phải là tìm được ai đó hoàn hảo, mà là tìm được người chịu cùng mình đi qua những điều không hoàn hảo.
Thiên Ngữ mỉm cười nhìn anh – người đàn ông từng khiến cô khổ sở, từng khiến cô đau lòng, giờ đây lại là nơi cô muốn dừng chân mãi mãi.
Câu chuyện của họ không phải cổ tích, mà là hành trình hai con người học cách yêu, học cách bao dung, và học cách giữ lấy nhau trong thế giới ồn ào này.
Từ nay về sau, trong mọi bản án và bản thảo, giữa vô số người qua lại trong đời, anh vẫn là Lâm Dịch Trạch – người trầm tĩnh nhưng yêu sâu sắc. Còn cô, vẫn là Thiên Ngữ – cô gái từng bướng bỉnh, từng nông nổi, nhưng dám yêu và dám giữ lấy hạnh phúc của mình.
Và cuối cùng, giữa bao biến động của cuộc đời, họ vẫn ở lại bên nhau – giản dị, bình yên, mà bền lâu đến tận cùng.



