Thế Hệ Khởi Nghiệp
  • Trang chủ
  • Tin tức
  • Giải Trí
  • Về chúng tôi
Tìm kiếm
  • Trang chủ
  • Tin tức
  • Giải trí
  • Về chúng tôi
  • ROMANCE
  • COMEDY
Chương trước
Chương sau
tai-sinh-sau-loi-doi-tra

Tái Sinh Sau Lời Dối Trá

sau-nam-nhan-nhin-khi-chong-ngoai-tinh

Nhẫn Nhịn Khi Chồng Ngoại Tình

sau-dem-tan-hon

Sau Đêm Tân Hôn

sau-5-nam-dinh-menh

Sau 5 Năm Định Mệnh

anh-van-khong-quen-nguoi-cu

Anh Vẫn Không Quên Người Cũ

TRUYỆN MỚI CẬP NHẬT
tai-sinh-sau-loi-doi-tra

Tái Sinh Sau Lời Dối Trá

Tháng 8 1, 2025
Chương 10 Chương 09
sau-nam-nhan-nhin-khi-chong-ngoai-tinh

Nhẫn Nhịn Khi Chồng Ngoại Tình

Tháng 8 1, 2025
Chương 10 Chương 09
sau-dem-tan-hon

Sau Đêm Tân Hôn

Tháng 8 1, 2025
Chương 07 Chương 06
sau-5-nam-dinh-menh

Sau 5 Năm Định Mệnh

Tháng 8 1, 2025
Chương 17 Chương 16
anh-van-khong-quen-nguoi-cu

Anh Vẫn Không Quên Người Cũ

Tháng 8 1, 2025
Chương 07 Chương 06

Bạn Trai Cũ Và Người Hàng Xóm - Chương 02

  1. Trang chủ
  2. Bạn Trai Cũ Và Người Hàng Xóm
  3. Chương 02
Chương trước
Chương sau

Ngay sau đó, anh nhắn tiếp.

“Lát nữa sẽ được gặp em thôi.

Anh mang bánh kem đến cho bảo bối ăn đây!”

Tôi giật mình. Không phải anh nói công tác hai tháng mới về sao? Mới có một tháng, đã về rồi à?

Tôi nhắn hỏi.

“Sao anh lại về từ Giang Thành sớm vậy?”

Chưa kịp chờ câu trả lời thì đồng nghiệp gọi tôi ra cổng để đón nhà đầu tư.

Tôi đành tạm cất điện thoại, dặm lại chút son rồi ra ngoài.

Trời lúc đó nắng gay gắt.

Chiếc xe của nhà đầu tư dừng lại trước cổng trường.

Tôi cầm ô, bước tới mở cửa xe. Vừa cúi đầu thì bắt gặp một gương mặt nghiêng lạnh lùng…

Người đàn ông bước xuống xe, chẳng nói chẳng rằng, thản nhiên cầm lấy chiếc ô từ tay tôi.

“Để tôi cầm cho.”

Tay còn lại của anh ấy đang xách một hộp bánh kem.

Tôi ngẩn người trong vài giây, mãi đến khi ánh nắng chiếu qua, gương mặt ấy hiện rõ trước mắt, tôi mới nhận ra — là Trình Duy Phong.

Tim tôi đập thình thịch, một cảm giác chột dạ bất ngờ dâng lên.

Dù gì thì Tống Vũ đang giả danh anh ta để trò chuyện với tôi, mà giờ đây chính chủ lại đứng trước mặt, tôi bỗng thấy như mình vừa làm điều gì đó sai trái.

Tôi dẫn anh đi dạo quanh trường để tham quan, nhưng tay chân thì luống cuống như thể lần đầu làm việc. Không hiểu sao lại thấy lúng túng đến mức chẳng biết phải đặt tay ở đâu.

Mãi đến khi đưa anh vào văn phòng hiệu trưởng, tôi mới dám thở phào một cái.

Trước khi quay người rời đi, anh ấy bỗng nói.
“Bánh kem này… cho em.”

Tôi hơi sững lại. Trình Duy Phong không để tôi từ chối, cứ thế nhét hộp bánh vào tay tôi.

Túi đựng bánh vẫn còn âm ấm. Trong ánh mắt lạnh lùng kia, bất chợt lộ ra một chút dịu dàng, như thể đang tìm cách lấy lòng tôi.

Cảm giác bất an trong tôi bỗng trào lên dữ dội.

Tôi vội rút điện thoại ra kiểm tra tin nhắn chưa kịp xem khi nãy. Là dòng chữ được gửi đến từ rất sớm.

“Tôi luôn ở Hải Thành, chưa từng đặt chân đến Giang Thành.”

Bốp!

Hộp bánh kem trên tay tôi rơi xuống đất.

Tim tôi như muốn rơi theo. Toang thật rồi!

Người dùng tài khoản phụ kia… không phải Tống Vũ!

Anh ấy thực sự đang ở Giang Thành.

Vậy cái người giả danh ở Hải Thành — chính là Trình Duy Phong?

Tôi run rẩy ngẩng đầu, ánh mắt vô thức xuyên qua khung cửa sổ, đập vào tầm nhìn là Trình Duy Phong vẫn đang đứng trong văn phòng.

Biểu cảm của anh ta vừa như đang chờ đợi, vừa cố gắng tỏ ra bình tĩnh nghiêm túc.

Trong đầu tôi vang lên giọng nói quen thuộc, đầy ngọt ngào.

“Bảo bối.”

Xong thật rồi… Tôi đã trêu nhầm người!

Không chỉ trêu, tôi còn gọi nhau là “bảo bối” với Trình Duy Phong!

Tình huống gì thế này, thật sự quá trớ trêu!

Suy nghĩ xâu chuỗi lại mọi chuyện, tôi chẳng còn cách nào khác ngoài việc lập tức chặn tài khoản của anh ta.

Dù rằng hành động ấy có phần tệ bạc, nhưng nếu không làm vậy, mọi chuyện còn rối hơn.

Cảm giác tội lỗi cứ dâng lên trong lòng. Tôi mở khung trò chuyện với Tống Vũ, định nhắn gì đó, nhưng mới phát hiện ra… đã cả tuần rồi, tôi và anh ấy không nhắn tin gì cho nhau.

Hôm nay, anh vừa đăng một bài trên mạng xã hội. Trong ảnh là quầy trang sức ở Giang Thành, nơi anh đang chọn dây chuyền.

Tôi nhớ ra — mỗi lần đi công tác, Tống Vũ luôn mang quà về cho tôi. Lần này cũng không ngoại lệ.

Trái tim tôi càng thêm dằn vặt.

Tôi lặng lẽ ấn “thích” bài đăng ấy.

Nhưng chưa được bao lâu, bài đăng đã bị xóa mất.

Ngay khoảnh khắc ấy, Trình Duy Phong bước tới.

Tôi vội quay đầu định bước đi, nhưng anh ta giữ tay tôi lại.

Khác xa hình tượng “chú cún ngoan” đáng yêu từng thấy qua màn hình, lúc này anh ta mang ánh mắt âm trầm, xen lẫn một tia chiếm hữu.

“Chạy cái gì chứ? Tôi có ăn thịt em đâu.”

Tôi toát mồ hôi lạnh. Không ăn thịt, nhưng nếu tức giận, anh ta có thể làm tôi sợ chết khiếp!

Tôi vội vã gỡ tay ra, cố giữ khoảng cách.

“Trình tiên sinh, tôi nghĩ… chúng ta không quen thân đến mức như vậy.”

Anh ta tiến sát lại, ánh mắt khóa chặt tôi.

“Không quen thân?”

Anh cười khẽ, hơi nghiêng đầu nhìn tôi.

“Vậy mà em còn để tôi gọi em là ‘bảo bối’? Thế mà gọi là không quen?”

Mặt tôi nóng bừng. Chân như muốn đào ngay một cái hố chui xuống.

“Thực ra… tất cả chỉ là một sự hiểu lầm thôi!”

Trình Duy Phong khẽ hừ một tiếng, giọng mang vẻ giễu cợt.

“Đã là một sự hiểu lầm đẹp đẽ…”

Tôi thở phào. Tốt rồi, anh ta đúng là người biết lý lẽ.

Tôi đang chờ câu tiếp theo kiểu như.
“Vậy coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra đi.”

Nhưng không — anh lại nói.

“Vậy thì… tiếp tục hiểu lầm đi.”

Tôi. “…”

Gì cơ?

Tôi và Trình Duy Phong… thực ra chỉ từng gặp một lần.

Đó là lần đầu tiên tôi chính thức bước chân vào thế giới bạn bè của Tống Vũ với tư cách bạn gái.

Trong một quán bar sang trọng, Trình Duy Phong ngồi khuất trong góc tối.

Khi Tống Vũ dẫn tôi đến, tay anh siết eo tôi chặt hơn bình thường.

“Duy Phong, đây là bạn gái tôi, Kiều An Nhiên.”

Ánh mắt của Trình Duy Phong lạnh như băng. Anh ta chẳng nói gì, chỉ nhìn thẳng vào Tống Vũ, đầy lạnh lùng và không giấu nổi sự khó chịu.

Tôi cảm nhận rõ sự khinh thường trong ánh nhìn đó. Có lẽ bởi vì tôi chẳng có xuất thân gì đặc biệt. Là một đứa trẻ lớn lên trong trại trẻ mồ côi, tôi chẳng hề phù hợp với thế giới hào nhoáng của họ.

Tôi lấy hết can đảm, cố gắng mở lời.

“Chào anh, tôi là Kiều An Nhiên.”

Anh ta chỉ khẽ gật đầu, nâng ly rượu lên.

“Trình Duy Phong.”

Tôi cũng lịch sự cụng ly, uống một ngụm nhỏ. Nhưng vừa mới nhấp môi thì Tống Vũ đã giật lấy ly rượu.

“Em có bạn trai rồi, không cần phải uống với người khác.”

Rồi anh ấy quay sang cạn ly với Trình Duy Phong, hết ly này đến ly khác.

Đến lúc hai người họ say khướt, tôi phải đỡ Tống Vũ về nhà.

Tối đó, anh ôm tôi không rời, còn hôn tới tấp, miệng cứ lặp đi lặp lại một câu.

“An Nhiên, em nói xem anh là ai?”

Tôi cười trêu.

“Anh là Tống Vũ chứ ai.”

Chương trước
Chương sau

CÓ THỂ BẠN THÍCH

co-dau-roi-di-ngay-truoc-le-cuoi
Cô Dâu Rời Đi Ngay Trước Lễ Cưới
Tháng 7 29, 2025
tieu-tam-gui-anh-dang-tinh-tu-cung-chong
Tiểu Tam Gửi Ảnh Tình Tứ Cùng Chồng
Tháng 7 31, 2025
Thế Hệ Khởi Nghiệp

Thế Hệ Khởi Nghiệp là blog cá nhân chuyên chia sẻ kiến thức về khởi nghiệp, bí quyết kinh doanh và nội dung truyền cảm hứng dành cho thế hệ khởi nghiệp – đặc biệt trong lĩnh vực kinh doanh online và bán hàng online – nhằm giúp cá nhân, cửa hàng và doanh nghiệp xây dựng kế hoạch, lựa chọn mô hình khởi nghiệp phù hợp và hiệu quả nhất.

Website đang hoạt động thử nghiệm và chờ cấp giấy phép trang thông tin của Bộ Thông tin và Truyền thông.

DMCA
Giới thiệu
  • Giới Thiệu
  • Bảo Mật
  • DMCA
  • Liên Hệ
  • Disclaimer
Dịch vụ
  • Thiết kế website

Thế Hệ Khởi Nghiệp

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Hệ Khởi Nghiệp

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Hệ Khởi Nghiệp

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Hệ Khởi Nghiệp