Thế Hệ Khởi Nghiệp
  • Trang chủ
  • Tin tức
  • Giải Trí
  • Về chúng tôi
Tìm kiếm
  • Trang chủ
  • Tin tức
  • Giải trí
  • Về chúng tôi
  • ROMANCE
  • COMEDY
Chương trước
Chương sau
tai-sinh-sau-loi-doi-tra

Tái Sinh Sau Lời Dối Trá

sau-nam-nhan-nhin-khi-chong-ngoai-tinh

Nhẫn Nhịn Khi Chồng Ngoại Tình

sau-dem-tan-hon

Sau Đêm Tân Hôn

sau-5-nam-dinh-menh

Sau 5 Năm Định Mệnh

anh-van-khong-quen-nguoi-cu

Anh Vẫn Không Quên Người Cũ

TRUYỆN MỚI CẬP NHẬT
tai-sinh-sau-loi-doi-tra

Tái Sinh Sau Lời Dối Trá

Tháng 8 1, 2025
Chương 10 Chương 09
sau-nam-nhan-nhin-khi-chong-ngoai-tinh

Nhẫn Nhịn Khi Chồng Ngoại Tình

Tháng 8 1, 2025
Chương 10 Chương 09
sau-dem-tan-hon

Sau Đêm Tân Hôn

Tháng 8 1, 2025
Chương 07 Chương 06
sau-5-nam-dinh-menh

Sau 5 Năm Định Mệnh

Tháng 8 1, 2025
Chương 17 Chương 16
anh-van-khong-quen-nguoi-cu

Anh Vẫn Không Quên Người Cũ

Tháng 8 1, 2025
Chương 07 Chương 06

Bạn Trai Cũ Và Người Hàng Xóm - Chương 06

  1. Trang chủ
  2. Bạn Trai Cũ Và Người Hàng Xóm
  3. Chương 06
Chương trước
Chương sau

Lúc đó tôi không hề nghi ngờ. Tôi cứ nghĩ anh ấy chính là người đã đưa tôi đến bệnh viện. Thậm chí, sau ca phẫu thuật, y tá còn nói với tôi. “May mà cô gặp được bác sĩ Trình. Mạng cô lớn thật đấy.”

Bác sĩ Trình? Khi ấy tôi chỉ nghĩ đó là bác sĩ phụ trách ca mổ. Ai ngờ đâu… chính là Trình Duy Phong, người đeo khẩu trang, âm thầm cứu sống tôi ngày hôm đó.

Tôi từng tin rằng người đưa tôi đến bệnh viện là Tống Vũ. Nhưng giờ đây, mọi sự thật đã rõ ràng. Người ấy, người đã liều mình cứu tôi giữa vụ tai nạn, lại chính là Trình Duy Phong.

Tôi trở về nhà trong sự mệt mỏi, nằm vật xuống giường rồi ngủ thiếp đi như thể chưa từng được nghỉ ngơi. Sáng hôm sau, tôi dậy thật sớm. Gom hết những thứ liên quan đến Tống Vũ, tôi lần lượt ném hết đi.

Mỗi lần vứt một món đồ, trái tim tôi lại nhói lên một cái. Như thể ai đó cầm gai bọ cạp đâm mạnh vào lồng ngực. Cả những món trang sức đắt tiền tôi cũng không tiếc. Tôi đem tất cả bán đi, rồi cầm toàn bộ số tiền quyên góp cho trại trẻ mồ côi năm xưa. nơi tôi đã lớn lên.

Viện trưởng nhận phong bì tiền, mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi. “An Nhiên, năm triệu tệ? Con chỉ là giáo viên, sao lại có số tiền lớn như vậy?”

Tôi khẽ vỗ tay bà, trấn an. “Yên tâm đi viện trưởng. Số tiền này rất sạch sẽ. Con bán quà của bạn trai cũ, rồi quyên dưới danh nghĩa của ảnh. Coi như giúp ảnh tích đức.”

Nói xong, tôi còn mỉm cười thật tươi. Đúng là tôi, sau khi chia tay vẫn chu đáo đến kỳ lạ. Còn có cô bạn gái cũ nào như tôi nữa không chứ?

Viện trưởng cuối cùng cũng yên tâm phần nào. Bà nói. “Đúng rồi, con luôn muốn gặp ân nhân năm xưa phải không? Hôm nay cậu ấy đến trại đúng dịp đấy.”

Tôi khẽ gật đầu, trong lòng bỗng trào dâng cảm xúc khó tả. Đã bao năm trôi qua, người mà tôi mong mỏi được gặp, cuối cùng cũng sắp xuất hiện rồi sao?

Tôi bước ra cổng trại trẻ cùng viện trưởng. Một chiếc xe hơi sang trọng dừng lại, và từ trong xe bước ra… không phải là một vị tổng giám đốc trung niên như tôi từng tưởng tượng.

Mà là… Trình Duy Phong.

Tôi chết lặng. Đứng ngây ra tại chỗ.

Anh ấy bước thẳng đến chỗ tôi, mỉm cười. “Không phải nói muốn gặp tôi sao? Sao vừa thấy mặt đã khóc rồi?”

Lần này, anh ấy không trêu ghẹo nữa, mà nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt tôi.

Tôi nghẹn ngào, cất tiếng. “Thì ra là anh.”

Tôi lớn lên trong trại trẻ mồ côi. Năm mười tám tuổi, khi có thể tự mình kiếm sống, tôi mới rời khỏi nơi đó. Nhưng tôi chưa từng quên ân nhân đã quyên tặng mười triệu tệ, giúp trại không bị giải thể, giúp những đứa trẻ như tôi được tiếp tục đến trường.

Tôi từng viết biết bao lá thư cảm ơn, nhưng chưa từng nhận được hồi âm nào. Tôi cứ nghĩ cả đời sẽ không bao giờ gặp lại người ấy. Không ngờ, anh ấy lại chính là người luôn ở bên tôi trong suốt chặng đường trưởng thành.

Trình Duy Phong khẽ cười, cúi đầu nói. “Tất cả thư em viết, tôi đều đọc cả. Em từng nói muốn báo đáp. Vậy em định báo đáp tôi thế nào?”

Hơi thở ấm áp của anh ta phả nhẹ bên tai khiến tôi đỏ bừng mặt. Trong đầu tôi lại hiện lên những dòng chữ ngô nghê từng viết năm xưa, tim cũng đập loạn cả lên.

Tôi lắp bắp. “Tôi… anh…”

Trình Duy Phong nhìn tôi bằng ánh mắt trêu chọc nhưng lại rất dịu dàng. “Hiếm khi thấy em đỏ mặt, đáng yêu thật đấy.”

Tôi cố lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc hỏi. “Trình Duy Phong, tại sao anh lại quyết định tài trợ cho trại trẻ năm đó? Tại sao lại là tôi?”

Anh nắm tay tôi, dẫn ra góc tường sau trại. Trên tường vẫn còn hàng chữ tôi từng viết năm xưa. “Bảo kiếm muốn sắc bén phải qua mài giũa, hoa mai muốn tỏa hương phải trải qua giá rét.”

Anh chỉ vào chữ “giũa”, nói với vẻ hãnh diện. “Nhìn đi, đây là tôi sửa cho em đấy. Em viết sai chính tả thành chữ ‘đứng lên’!”

Tôi bật cười, nhớ lại. “Khi đó tôi còn nhỏ, viết sai là chuyện bình thường mà…”

Anh nhớ lại, giọng nhẹ hẳn đi. “Tôi thấy một cô bé gầy gò, đứng kiễng chân viết rất vất vả. Vậy mà còn viết sai nữa. Khi ấy tôi đã nghĩ, nếu tôi làm thầy giáo của em, nhất định sẽ dạy em thật nghiêm.”

Rồi anh khẽ ho một tiếng, nói nhỏ. “Năm đó, tôi lấy hết tiền để dành cưới vợ, đem đi quyên góp cho trại.”

Tôi nhướng mày. “Ồ, rồi sao nữa?”

Anh ngượng ngùng, liếc tôi một cái. “Nên… em phải đền cho tôi một cô vợ chứ.”

Tôi phá lên cười. “Vậy thì mai tôi dẫn anh đi xem mắt.”

Anh đỏ mặt, lúng túng. “Thôi khỏi, coi như tôi chưa nói gì. Cô đơn đến già cũng được.”

Tôi nhìn anh, ánh mắt dịu dàng. Biết ơn và cảm động, muốn nói bao điều nhưng cuối cùng chỉ hóa thành một câu rất đỗi đơn giản. “Cảm ơn anh, vì tất cả những gì anh đã làm cho tôi.”

Anh im lặng một lúc, rồi hỏi. “Nếu thật sự cảm ơn, em có thể đừng từ chối tôi nữa không?”

Tôi nhìn anh, mỉm cười chân thành. “Được.”

Có lẽ, bận rộn là liều thuốc tốt nhất để chữa lành vết thương. Tôi dần lấy lại cân bằng, nhận ra có hay không có Tống Vũ, thì cuộc sống vẫn phải tiếp diễn. Và quan trọng hơn, tôi đã hoàn thành công việc cuối cùng tại trường.

Thầy hiệu trưởng hỏi tôi. “An Nhiên, em thật sự quyết định nghỉ việc sao?”

Tôi gật đầu không do dự. “Đúng vậy thầy. Học kỳ tới, em sẽ về vùng nông thôn dạy học.”

Thầy sửng sốt, có chút tiếc nuối. “Sao lại đột ngột thế?”

Tôi mỉm cười. “Thầy quên rồi à? Học kỳ trước em từng nói với thầy rồi mà.”

Quyết định đó, tôi đã cân nhắc kỹ lưỡng. Chỉ là trước kia tôi không dám nói ra. Bởi tôi biết nếu Tống Vũ biết được, anh ta nhất định sẽ tìm mọi cách để ngăn cản. Giống như cách anh ấy từng cản tôi sang nước M theo diện trao đổi sinh viên năm ấy

Chương trước
Chương sau

CÓ THỂ BẠN THÍCH

sau-nam-nhan-nhin-khi-chong-ngoai-tinh
Nhẫn Nhịn Khi Chồng Ngoại Tình
Tháng 8 1, 2025
de-thue-hop-phap
Đẻ Thuê Hợp Pháp
Tháng 7 29, 2025
Thế Hệ Khởi Nghiệp

Thế Hệ Khởi Nghiệp là blog cá nhân chuyên chia sẻ kiến thức về khởi nghiệp, bí quyết kinh doanh và nội dung truyền cảm hứng dành cho thế hệ khởi nghiệp – đặc biệt trong lĩnh vực kinh doanh online và bán hàng online – nhằm giúp cá nhân, cửa hàng và doanh nghiệp xây dựng kế hoạch, lựa chọn mô hình khởi nghiệp phù hợp và hiệu quả nhất.

Website đang hoạt động thử nghiệm và chờ cấp giấy phép trang thông tin của Bộ Thông tin và Truyền thông.

DMCA
Giới thiệu
  • Giới Thiệu
  • Bảo Mật
  • DMCA
  • Liên Hệ
  • Disclaimer
Dịch vụ
  • Thiết kế website

Thế Hệ Khởi Nghiệp

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Hệ Khởi Nghiệp

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Hệ Khởi Nghiệp

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Hệ Khởi Nghiệp