Bỏ Lại Quá Khứ - Chương 02
Tiếng bàn tán xen lẫn sợ hãi vang lên. Đám người đòi nợ bắt đầu tản ra, tên đầu trọc cũng hậm hực bước ra ngoài, đứng dưới nắng như để xua đi khí lạnh vây quanh.
“Nợ thì phải trả, chuyện đó rõ như ban ngày. Nói với Mai Tấn Phong, nếu tuần sau vẫn chưa trả, thì con nhỏ này sẽ thay ông ta gánh nợ.”
Dứt lời, người đàn ông to béo vẫn chưa chịu từ bỏ, hầm hầm buông một câu hăm dọa rồi mới chịu rời đi.
Tôi vẫn ngồi yên trên sàn, tay run rẩy nhặt từng mảnh kính, cẩn thận đặt lại bức ảnh của mẹ vào khung gỗ cũ, lau sạch bụi bặm rồi đặt ngay ngắn trở lại bàn thờ.
Nước mắt đã ngừng rơi, nhưng nỗi đau trong lòng thì từng đợt từng đợt dâng lên, nghẹn nơi cổ họng.
Mẹ ơi… dù mẹ không còn nữa, con vẫn cảm nhận được mẹ đang âm thầm ở bên, bảo vệ con khỏi những điều xấu xa nhất trên đời…
“Mẹ cứ yên tâm. Con sẽ chăm chỉ học hành, cũng sẽ cố gắng làm lụng để trả nợ thay ba. Mẹ đừng lo cho con nữa nhé.”
Tôi thì thầm như nói với linh hồn mẹ, như để lấy lại một chút vững vàng còn sót lại trong lòng.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi định bụng dọn dẹp lại đống lộn xộn trong nhà. Thế nhưng, khi vừa bước ra khỏi phòng khách, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân.
Tôi giật mình.
Không lẽ bọn đòi nợ quay lại?
Tôi hoảng hốt, vội chui xuống gầm giường, hy vọng họ sẽ nghĩ không ai ở nhà mà bỏ đi.
Thế nhưng, không như tôi mong đợi, tiếng chìa khóa tra vào ổ vang lên rõ ràng, rồi cửa chính mở ra.
Tôi nín thở.
Lúc đầu, tôi nghĩ chắc là trộm. Nhưng rồi lại buồn bã chợt nghĩ, căn nhà này còn gì đâu để mà lấy? Ngay cả một cái tủ lạnh cũng đã bán đi từ năm ngoái…
Kẻ vừa vào nhà bước thẳng về phía tủ thờ – nơi đặt hũ tro cốt của mẹ tôi.
Tôi định lấy điện thoại gọi cảnh sát, nhưng chưa kịp bấm số, một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Ngọc Lam? Có ở nhà không con?”
Là giọng ba tôi.
Tôi khựng lại, đang định từ dưới gầm giường chui ra thì bất chợt, một giọng phụ nữ the thé, nũng nịu vang lên trước cả tiếng bước chân.
“Chồng ơi~ cái nhà tồi tàn thế này mà anh cũng quay lại làm gì chứ~”
Tôi chết lặng.
Từ khe gầm giường, tôi nhìn thấy đôi giày cao gót đỏ chót lộp cộp bước vào, dừng lại sát bên ba tôi.
Tại sao… tại sao người phụ nữ ấy lại gọi ba tôi là “chồng”?
“Anh bảo ở lại trên xe chờ mà, sao em còn vào?” Giọng ba tôi có vẻ khó chịu.
“Em buồn quá mà. Trời ơi, cái chỗ này trông cứ như bãi rác…”
“Á á á! Có con gián kìa!”
Chưa dứt câu, người phụ nữ ấy đã nhảy phắt lên người ba tôi, bám chặt như sợ sắp ngất xỉu.
Ba tôi dịu giọng dỗ dành, như thể đó là chuyện đáng yêu lắm.
Thứ dịu dàng ấy, ông chưa từng dành cho mẹ tôi một lần nào.
Tôi co người lại, toàn thân run lên khi nhìn thấy hình ảnh họ dựa sát vào nhau, đôi chân quấn quýt như thể đang đùa cợt giữa một nơi linh thiêng của người đã khuất.
Từ sau khi ba tôi phá sản, ông trở nên cáu bẳn, khó chịu với mọi thứ xung quanh. Hễ về nhà là quát tháo, là la mắng. Nhưng mẹ tôi vẫn nhẫn nhịn, vẫn ôm tôi vào lòng, vẫn nói ba đang chịu áp lực, rằng mình nên cảm thông.
Có thể bạn quan tâm
Giờ phút này, tôi chỉ muốn bịt tai lại, tôi không muốn nghe thêm bất kỳ lời nào nữa. Sợ rằng những điều sắp nghe sẽ khiến tôi hoàn toàn sụp đổ.
Sau màn âu yếm như diễn kịch giữa nhà xác, người phụ nữ kia rốt cuộc cũng ngừng lại.
“Thôi, chỗ này dơ dáy quá, nếu Ngọc Lam mà có ở đây thì còn phiền phức hơn. May mà con bé không có nhà.”
“Lo gì, con đàn bà đó cũng chết rồi. Bây giờ chúng ta có thể đường đường chính chính mà sống bên nhau.”
Giọng người phụ nữ đầy khinh miệt và ngạo nghễ.
Con đàn bà đó? Họ đang nói tới mẹ tôi?
Tôi siết chặt tay thành nắm đấm, cắn môi đến bật máu. Tôi phải nhịn. Dù tim tôi đang đau đến nghẹt thở, tôi vẫn phải nhịn.
“Không thể bỏ hết trứng vào một giỏ được. Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.”
Là giọng ba tôi. Tôi nghe rõ từng chữ một, từng câu như dao đâm vào lòng.
“Á á á! Anh không thấy xui à? Chỗ đó là nơi…”
Người phụ nữ kia lại thét lên, giọng chói lói, khiến tôi có linh cảm cực kỳ bất an. Tôi khẽ ngẩng đầu, nhích người về phía mép giường, len lén nhìn ra ngoài…
Không ngờ, tôi lại tận mắt chứng kiến ba mình mở hộp tro cốt của mẹ.
Bên trong, ông ta lôi ra một túi nhựa nhỏ, mà qua lớp bọc mờ mờ, tôi thoáng thấy vài tờ tiền… màu xanh.
“Là đô la Mỹ? Trời ơi, chồng em giỏi quá đi!”
Giọng reo lên đầy phấn khích của người phụ nữ kia khiến tôi như bị ai đó dội nước lạnh.
“Em vừa nói thích cái túi LV mới ra đúng không? Tuần sau sinh nhật của Chi Chi rồi, con bé lại đòi một cái đồng hồ. Số tiền này đủ để ba mua cho hai mẹ con em!”
“Chồng yêu, anh đúng là tài giỏi nhất thế giới, không biết còn giấu em bao nhiêu bí mật nữa đây!”
Tôi chết sững dưới gầm giường.
Ba tôi lại giấu tiền trong chính hộp tro cốt của mẹ, lại còn là tiền ngoại tệ?
Tôi – người ngày ngày nhịn đói đến hoa mắt, phải tính từng đồng bạc lẻ – còn ông ta thì lấy tiền ấy để mua hàng hiệu cho người phụ nữ đó và “Chi Chi” sao?
Ngực tôi nóng ran, như có lửa thiêu cháy tận sâu bên trong. Tôi quên mất mình đang trốn, bất giác ngẩng đầu, đập mạnh vào ván giường phía trên. Một tiếng động vang lên rất rõ.
“Cái gì vậy?”
Ba tôi lập tức cảnh giác, đảo mắt khắp phòng. Tôi ôm đầu, rụt người sát vào vách gỗ, tim đập loạn trong lồng ngực.
“Thanh Nhã, em im lặng chút, để anh gọi điện cho Ngọc Lam xem sao.”
Giọng ba tôi vẫn điềm tĩnh như không có chuyện gì, ông lấy điện thoại ra gọi cho tôi.
Người phụ nữ kia chua ngoa chen vào:
“Lại là con bé đó? Em với Chi Chi chưa đủ cho anh à? Bao năm rồi mà vẫn còn vướng víu tình cũ?”
“Anh đang còn nợ nần chồng chất, đâu thể để mẹ con em chịu khổ theo. Con nhỏ đó tính tình chịu khó, đầu óc lanh lợi giống mẹ nó, có thể giúp anh một tay. Chỉ cần nó không biết anh có tiền là được.”
Ba tôi vội vã dỗ dành. Chỉ một câu thôi, tôi như rơi xuống hố sâu.
Hóa ra trong mắt ông, tôi và mẹ chẳng khác gì công cụ, là bàn đạp cho cuộc sống mới của ông.
“Anh lo xa quá rồi, chắc trong nhà có chuột thôi. Đi thôi, chỗ này dơ dáy, em thấy buồn nôn quá rồi.”