Bỏ Lại Quá Khứ - Chương 03
Giọng người phụ nữ nhẹ tênh, như thể đang ở trong một ngôi nhà hoang vô chủ.
Từng câu, từng chữ của họ như đóng đinh vào tim tôi.
Ông ta… ông ta coi tôi là gì?
Là kẻ để lợi dụng?
Là đứa ngu ngốc sống trong ảo tưởng cha con?
Tôi gắng lần mò lấy điện thoại để tắt nguồn, sợ ông gọi đến sẽ bị phát hiện.
Nhưng còn chưa kịp thao tác, bên ngoài đã vang lên giọng máy:
“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
Có lẽ vì tôi gọi ông ta quá nhiều lần trước đó, máy hết pin và tự tắt.
Tôi thở phào. Nhờ vậy, họ không nghi ngờ gì thêm và nhanh chóng rời khỏi nhà.
Mười phút sau, tôi mới từ từ chui ra khỏi gầm giường, toàn thân như không còn sức lực.
Tôi không biết thứ đang xâm chiếm mình là cảm giác tổn thương, tức giận, hay ghê tởm.
Không chỉ vì ông ta che giấu chuyện tái hôn. Không chỉ vì ông ta cất tiền trong chính hộp tro của mẹ.
Mà còn vì… đó là đô la Mỹ.
Ngày ba tôi phá sản, toàn bộ tài sản của gia đình đều đã bị niêm phong. Thế mà ông vẫn còn giấu được khoản tiền lớn như vậy?
Tôi quay ra, thấy hộp tro cốt của mẹ bị bỏ lại chỏng chơ, một ít tro còn vương ra bàn.
Tôi lặng lẽ thu dọn lại, từng chút một, tay run lên vì xúc động và đau đớn.
Sau đó, tôi bắt đầu lục tung khắp nhà, không bỏ sót một góc nào.
Những lời nói lúc nãy của ông ta vang lên trong đầu tôi như một đoạn băng tua lại liên tục. Người đàn ông từng gọi là ba ấy, sao lại xa lạ đến mức khiến tôi cảm thấy rợn người?
Tôi từng nghĩ ông ấy đã từng yêu mẹ tôi.
Mẹ tôi là người phụ nữ hiền lành, đảm đang, vì muốn giúp ông vượt qua khó khăn mà không ngại bươn chải, từ bỏ cả giấc mơ và danh phận.
Vì trả nợ cho gia đình, mẹ từ một người trí thức phải đứng bán hàng vỉa hè, dầm mưa dãi nắng mỗi ngày, tiết kiệm đến từng hào.
Vì sợ làm gánh nặng cho tôi, mẹ thậm chí từ chối điều trị bệnh, âm thầm chịu đựng cho đến ngày lìa đời.
Tôi nhớ rất rõ khoảng thời gian ba tôi sa sút, nằm bẹp ở nhà, không làm gì, không một lần về thăm mẹ con tôi. Mẹ phải gánh vác tất cả, vừa kiếm tiền, vừa chăm tôi học hành, vừa lo cho ông.
Sau đó, ông ta nói đã lấy lại tinh thần, bắt đầu hành nghề lái taxi.
Tôi và mẹ vui mừng, nghĩ ông đã thay đổi.
Nhưng ông không ở nhà nhiều, mỗi tháng chỉ gửi về một khoản tiền ít ỏi, ít đến mức phải chắt bóp mới đủ sống qua ngày.
Chúng tôi thuê trọ trong một khu ổ chuột giữa lòng thành phố, căn phòng nhỏ bé tối tăm, đến nhà vệ sinh cũng phải đi dùng chung ngoài ngõ.
Tôi từng tin rằng ông thật sự đã cùng mẹ vượt qua giai đoạn đen tối ấy.
Nào ngờ, thì ra ông chỉ là đang… diễn.
Tôi lục lọi khắp căn phòng, nhưng không tìm thấy thêm gì. Khi điện thoại có chút pin, tôi bật máy thì thấy cuộc gọi nhỡ từ ba tôi.
Giọng ông ta vang lên từ đầu dây bên kia, vẫn là kiểu nhẹ nhàng đầy giả tạo:
Có thể bạn quan tâm
“Ngọc Lam, con đang ở đâu đấy? Hồi chiều ba đang lái xe, không nghe máy được…”
Tôi nuốt cơn giận vào trong, gắng giữ bình tĩnh:
“Con đang đi làm thêm ngoài tiệm. Con chỉ hỏi là tối nay ba có về ăn cơm không thôi.”
“À… à không, tối nay ba trực ca đêm. À, mà con cũng đừng về nhà, có mấy người đòi nợ đến nữa đó.”
Tôi nhếch môi, trong lòng cười lạnh.
Người cha này, ông ta đến cả ngày giỗ của vợ cũng không nhớ nổi.
Sáng hôm sau, tôi vẫn khoác bộ đồng phục cũ mèm, chỉ chực bung chỉ, đi học như thường.
Trước lúc mất, mẹ tôi từng dặn đi dặn lại: con nhất định phải học hành đàng hoàng, phải dùng chính đôi chân mình để bước đi trên con đường của riêng con.
Tôi sẽ không để mẹ thất vọng.
Không bao giờ.
Lớp học đang rôm rả bỗng chốc im bặt khi tôi bước vào.
Những tiếng cười nói vừa rồi như bị ai đó vặn nhỏ, chỉ còn lại những cái liếc nhìn và tiếng xì xào rì rầm phát ra từ góc lớp – nơi nhóm con gái do Vương Khánh Chi cầm đầu ngồi tụ lại.
“Gì mà mùi thế, cô ta không biết giặt đồng phục à?”
“Nghe nói mẹ Mai Ngọc Lam mất rồi, nhà thì chẳng khác gì bãi rác…”
“Ờ, bảo sao hay đi lượm chai nhựa với giấy vụn trong sân trường, cả người toàn mùi rác.”
“Ha ha, học giỏi thì có ích gì, nghèo đến mức phải nhặt ve chai mà còn mơ tưởng đến nam thần, đúng là không biết lượng sức mình!”
“Thật sự không hiểu nổi ai cho cô ta cái tự tin đó, mặt mũi thì chẳng ra gì mà cứ như tiểu thư nhà danh giá vậy.”
Tôi không cần quay đầu lại cũng biết ánh mắt khinh bỉ và lời đàm tiếu ấy đang hướng thẳng về phía mình.
Chỉ vì một lần trong giờ kiểm tra, cây bút của tôi hết mực, nam sinh được mệnh danh là “nam thần” của trường đã tốt bụng cho tôi mượn bút.
Nhóm của Khánh Chi bắt gặp, từ đó liền lan truyền đầy ác ý rằng tôi cố tình quyến rũ cậu ấy.
Bọn họ lôi kéo cả lớp cô lập tôi, đem gia cảnh nghèo khó của tôi ra làm trò cười, gán cho tôi cái biệt danh “cóc ghẻ mơ thịt thiên nga”.
Tôi thật sự không rõ mình đã làm gì khiến Vương Khánh Chi ghét đến như vậy. Giữa tôi và cô ta chưa từng xảy ra mâu thuẫn gì.
Tôi chỉ biết im lặng, nắm chặt tay, gắng kìm lại từng cơn sóng cuộn trong lòng.
Vương Khánh Chi đột ngột cất cao giọng, kéo lại sự chú ý của cả lớp.
“Đây là sô-cô-la ba tớ gửi về từ nước ngoài đó, mọi người ăn thử nha~”
Tất cả bạn học đều được chia, trừ tôi.
Dù có người không ưa tính cách hay khoe khoang của cô ta, nhưng vì không muốn mất phần, chẳng ai dám lên tiếng.
Tôi vẫn ngồi yên, như một hòn đá lạc giữa lớp học.