Buông Tay Giữa Sóng Gió - Chương 17
Vậy là câu chuyện của Hạ Lan đến đây cũng đã khép lại. Một hành trình tưởng như đầy đau thương, nhưng thực ra lại là hành trình của sự trưởng thành, của việc học cách buông bỏ những điều từng nghĩ là quan trọng nhất để tìm về chính mình.
Từ những ngày đầu lặng lẽ yêu thương Ngô Tuấn Phong – người bạn thuở nhỏ tưởng chừng sẽ mãi là điểm tựa không thể thay thế, đến những lần bị bỏ rơi, tổn thương vì một người con gái tên Dư Thanh Mai xen vào, Hạ Lan đã nhiều lần tự hỏi: Tình yêu này… có nghĩa gì không?
Và rồi, từng lớp ký ức vỡ ra như sóng vỗ. Là bữa lẩu bỏ dở giữa ba người, khi cô ngồi lặng lẽ nhìn nồi nước sôi ùng ục còn hai người họ bước ra ngoài. Là giây phút tuyệt vọng giữa biển khơi, khi chân bị mắc vào lưới, cô gọi tên Ngô Tuấn Phong trong hoảng loạn, nhưng người ấy lại chọn quay đi để cứu một người khác. Là những giọt nước mắt nuốt ngược vào tim, khi bị vu oan đạo văn, bị hiểu lầm, bị vùi dập bởi chính người mà mình từng tin tưởng nhất.
Tình bạn giữa họ – Hạ Lan và Ngô Tuấn Phong – từng rất đẹp. Nhưng đẹp không có nghĩa là bền vững. Nhất là khi nó bị đặt lên bàn cân so sánh với sự lựa chọn, với thành kiến, với những điều mà Ngô Tuấn Phong đã không dám nhìn thẳng vào.
Còn Dư Thanh Mai – một cô gái từng được xem là biểu tượng nghị lực, là người luôn xuất hiện bên cạnh Ngô Tuấn Phong như một hình ảnh hoàn hảo – cuối cùng lại tự phơi bày bản thân bằng những mưu mô nhỏ nhen, những gian lận để đạt được học bổng, cả việc thao túng cảm xúc và tự dựng nên một kịch bản yêu đơn phương để biện minh cho những hành động sai trái của mình.
Cuối cùng, cô ta chọn cách thôi học để rút khỏi vũng bùn do chính mình tạo ra – một lối rút lui trong thất bại nhưng vẫn cố giữ chút sĩ diện sau cùng. Nhưng tiếc thay, sự thật đã phơi bày, những gì cô ta mất không chỉ là danh tiếng, mà còn là lòng tin từ những người xung quanh, từ những người từng ngưỡng mộ.
Còn Ngô Tuấn Phong, người từng một mực đứng về phía sai, đến phút cuối cùng mới chợt tỉnh ra, mới biết hóa ra mình chỉ là quân cờ bị lợi dụng. Nhưng cái giá của sự mù quáng là tất cả: danh tiếng, vị trí, tương lai, thậm chí là cả cơ hội thừa kế trong gia đình.
Ngày cậu ấy rời đi, đứng dưới ký túc xá và gọi tên “Lan Lan” lần cuối, là một nốt lặng buồn. Không còn giận dữ, không còn oán trách – chỉ còn một người đã trễ chuyến tàu mang tên “thấu hiểu” và không còn cơ hội để quay đầu.
Thế nhưng, truyện không dừng lại ở nỗi đau. Bởi vì sau cùng, người ta không sống mãi trong quá khứ. Người ta bước tiếp.
Và người khiến Hạ Lan có thể bước tiếp, chính là Khang Đạt – một chàng trai không phải là thanh mai trúc mã, nhưng lại đến đúng lúc, đúng cách. Anh không nói những lời hoa mỹ, cũng không hứa hẹn gì quá xa vời. Anh chỉ lặng lẽ xuất hiện bên cô khi cô ngồi một mình ăn lẩu trong ngày lạnh, khi cô bị đổ oan, khi tay cô rớm máu vì bị đẩy ngã. Và quan trọng hơn cả – anh đứng về phía cô không vì thương hại, không vì quen biết từ trước, mà vì tin tưởng cô là người xứng đáng.
Anh là người kéo cô ra khỏi những ngày ngột ngạt, là người dùng ly trà sữa khoai môn ấm nóng để xoa dịu vết thương lòng, là người lặng lẽ giữ sách cho cô dưới lớp học, rồi nghiêm túc nói: “Đồng ý để anh theo đuổi em thì sao?”
Và rồi, trong một ngày mùa đông lạnh giá, khi cô gái nhỏ mặc váy ngắn run rẩy vì lạnh, thì anh đã không mắng mỏ, không càu nhàu, mà chỉ lặng lẽ cởi áo khoác, quấn quanh chân cô và thở dài hỏi: “Ai dạy em mặc thế này?”
Có thể bạn quan tâm
Chính là sự dịu dàng đó, sự quan tâm không ồn ào đó, đã khiến trái tim của Hạ Lan từng chút một mềm ra, mở cửa lần nữa.
Không cần lời tuyên bố hùng hồn, không cần hứa hẹn vĩnh viễn. Chỉ cần từng ngày có nhau, từng hành động ấm áp, từng cái siết tay nhẹ, từng cái nhìn đầy ý nhị… là đủ để yêu thương nảy mầm.
Kết thúc của câu chuyện không phải một màn tỏ tình hoành tráng, không phải nước mắt chia ly rồi quay lại, mà là sự lựa chọn dứt khoát của một cô gái đã trưởng thành.
Cô buông tay người cũ một cách bình thản, đối mặt với người từng làm tổn thương mình bằng sự điềm tĩnh. Và cũng chính cô, là người chủ động mời người mới một bữa ăn, tặng một nụ cười, đáp lại một cái nhìn… bằng trái tim đã sẵn sàng yêu lần nữa.
Bởi vì sau tất cả, thứ tình yêu thực sự có nghĩa… không nằm ở thời gian bên nhau bao lâu, cũng không nằm ở việc ai đến trước – mà nằm ở cách người ta đối xử với nhau khi đối mặt với lựa chọn.
“Tình yêu này có nghĩa không?” – đến cuối cùng, Hạ Lan đã tìm được câu trả lời cho chính mình.
Nó có nghĩa, khi tình yêu đi kèm với tôn trọng, tin tưởng, và sự đồng hành chân thành.
Nó có nghĩa, khi người ta học cách buông bỏ những ảo mộng cũ để chấp nhận thực tại – và lựa chọn một người thực sự khiến mình mỉm cười trong những ngày bình thường nhất.
Và hơn hết, tình yêu này có nghĩa, bởi nó không khiến cô gái ấy từ bỏ chính mình – mà khiến cô trưởng thành, mạnh mẽ và hạnh phúc hơn bao giờ hết.