Chỉ Là "Đẻ Thuê" - Chương 10
Các ứng viên lần lượt được mời vào.
Lang Kỳ Văn ngồi phía trong, ánh mắt bình thản nhưng sắc bén, quan sát từng người.
Lam Lam là người bước vào sau cùng.
Quả thật, đúng như lời cô út nói — không cần phấn son, không cần cầu kỳ — cô vẫn nổi bật với vẻ đẹp thuần khiết, nhẹ nhàng mà cuốn hút.
Anh thầm nghĩ: Một bông hoa lưu ly giữa rừng hoa sắc màu… mà lại có đủ dũng khí lao xuống dòng sông chảy xiết để cứu người.
Buổi tuyển dụng chỉ còn lại một hồ sơ chưa xét — là của cô.
Những ứng viên khác đều đã đủ điều kiện, còn Lam Lam không có kinh nghiệm làm việc hai năm như yêu cầu nên định đứng dậy rời đi thì nghe gọi:
“Còn một hồ sơ nữa — cô Thiều Lam Lam.”
“Dạ, tôi là Thiều Lam Lam!”
“Mời cô lên phỏng vấn.”
“Dạ, có tôi.”
“Thiều Lam Lam — 24 tuổi, thủ khoa đầu vào Đại học Kinh tế, tốt nghiệp loại giỏi, chuyên ngành tài chính kế toán?”
“Dạ vâng!”
“Cô đã trúng tuyển vào vị trí: Trợ lý đặc biệt cho Tổng giám đốc Công ty Thương mại Hồng Mỹ.”
Lam Lam cùng mọi người trong phòng tuyển dụng đều ngỡ ngàng, mắt tròn xoe, miệng há hốc khi nghe tổng giám đốc Lang Kỳ Văn lạnh lùng tuyên bố: cô chính thức trúng tuyển.
“Thưa tổng giám đốc… đây chẳng phải là Công ty Hoàng Long sao ạ?”
“Đúng vậy, đây là Hoàng Long. Nhưng tổng giám đốc Công ty Hồng Mỹ đã nói với tôi rằng sẽ trực tiếp tuyển dụng cô.
Tôi cũng cảm thấy rất tiếc.”
Lam Lam ngồi im lặng, không nói một lời nào trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
Lang Kỳ Văn nhìn cô, hơi nhíu mày:
“Có vẻ như cô không vui?”
“Không đâu ạ. Chỉ là… tôi còn trẻ, tôi muốn thử sức mình.”
“Vậy thì tổng giám đốc Hồng Mỹ quả thật nhìn người không sai. Lựa chọn cô làm trợ lý đặc biệt là một quyết định sáng suốt.”
“Cảm ơn tổng giám đốc đã khen!”
“Mà vì lý do gì, cô thi đậu thủ khoa từ năm mười tám tuổi mà đến hai mươi tư tuổi mới tốt nghiệp?”
“Tôi học đến năm hai thì em trai bị bệnh nặng, gia đình lại rất khó khăn.
Tôi phải bảo lưu kết quả để đi làm kiếm tiền chữa bệnh cho em. Hai năm sau mới có thể quay lại học tiếp.”
“À… thì ra là vậy.”
“Tổng giám đốc Công ty Hồng Mỹ đang ở đây. Cô ấy muốn gặp cô. Mời cô đi theo tôi.
Còn tất cả các ứng viên đã trúng tuyển khác, hãy ở lại để hoàn tất thủ tục phân về các phòng ban.”
Nói xong, Lang Kỳ Văn đứng lên rời khỏi phòng. Lam Lam bước theo sau.
Về đến văn phòng tổng giám đốc, bà Lang Mỹ Mỹ đang ngồi trên sofa chờ kết quả tuyển dụng.
Khi Lam Lam bước vào, bà lập tức bước đến, nắm tay cô, vừa vui mừng vừa trách yêu:
“Lam Lam! Cô đã dặn cháu rồi mà, khi nào đi làm thì đến Hồng Mỹ, sao cháu lại đến đây nộp hồ sơ?”
“Cháu cũng hỏi cô ấy rồi.
Cô ấy nói… chỉ muốn thử sức mình thôi.”
“Ở Hồng Mỹ mà cháu nghĩ là không có cơ hội để thử sức sao?
Nếu vậy thì cô sẽ giao cho cháu gấp rưỡi lượng công việc người khác, cho cháu tha hồ thử!”
Câu nói hài hước ấy khiến cả Kỳ Văn và Lam Lam bật cười.
Lam Lam cười lên, chiếc răng khểnh hiện ra càng khiến cô thêm duyên dáng. Trong khoảnh khắc ấy, trái tim Kỳ Văn dường như lệch một nhịp.
Bà Mỹ Mỹ tiếp tục dịu dàng:
“Cháu hãy chuyển đến ở cùng cô luôn nhé.
Làm trợ lý đặc biệt cho cô sẽ rất bận. Cháu sống một mình ở nhà trọ thì buồn, về biệt thự sẽ có người chuyện trò, ăn uống sinh hoạt cũng có người chăm lo.
Thỉnh thoảng cháu có thể mời cha mẹ lên chơi nữa.”
“Dạ… cháu cảm ơn cô, nhưng mà…”
Có thể bạn quan tâm
“Nhưng mà gì chứ?
Chồng cô mất cách đây hai năm vì bệnh nặng.
Ông ấy để lại cho cô một đứa con trai duy nhất. Nếu hôm ấy cháu không hy sinh cứu nó, thì giờ cô sống sao nổi?
Chồng mất, con không còn, vậy thì sống để làm gì?”
“Dạ…”
“Hãy quyết định vậy đi. Hôm nay cháu về thu dọn đồ đạc, nghỉ ngơi thật thoải mái.
Năm giờ chiều mai cô đến đón cháu.
Còn bây giờ cũng trưa rồi, cô mời hai đứa đi ăn cùng cô nhé!”
Bà Mỹ Mỹ vừa nói vừa cầm lấy hồ sơ của Lam Lam trong tay Kỳ Văn.
Xem xong, bà gật gù:
“Thủ khoa Đại học Kinh tế Đài Trung…
Nhan sắc. tài năng. phẩm chất đều có. Nói đúng ra là tài sắc vẹn toàn!”
“Cô khen cháu quá rồi…”
Lam Lam ngượng ngùng, hai má ửng hồng.
Bà Mỹ Mỹ liếc thấy ánh mắt Kỳ Văn đang nhìn Lam Lam rất đắm đuối, bà chỉ cười thầm trong bụng:
Chắc rồi, từ giờ lại phải nấu thêm phần cơm cho người nào đó hay đến ăn chực đây!
“Vậy sao? Hai đứa có định đi ăn trưa cùng cô không?”
“Dạ có! Lam Lam, đi thôi!”
Cả ba cùng bước ra khỏi phòng tổng giám đốc, trước ánh mắt kinh ngạc của các ứng viên vừa nãy.
Họ đến một nhà hàng Hàn Quốc sang trọng. Nhân viên dẫn họ đến bàn gần cửa sổ, vừa mát mẻ vừa thoáng đãng.
Cùng lúc đó, Lường Khiêm đang ở Đài Bắc để dự tiệc mừng thọ của bà ngoại.
Tranh thủ buổi trưa, anh hẹn hai người bạn thời thơ ấu gặp nhau tại nhà hàng Hàn Quốc.
Anh vừa nâng ly, vừa trò chuyện với bạn thì bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc — là Lam Lam.
Anh nói với bạn:
“Tớ có chút việc, hai cậu ngồi chơi nhé. Tí nữa quay lại.”
Lam Lam đang nhìn ra cửa sổ, thì nghe giọng quen thuộc:
“Lam Lam…”
Cô quay lại, giật mình:
“Sư huynh…”
Bà Mỹ Mỹ tò mò hỏi:
“Còn hai vị này là?”
Lam Lam giới thiệu:
“Đây là cô Mỹ Mỹ. tổng giám đốc Công ty Thương mại Hồng Mỹ.
Còn đây là anh Kỳ Văn. tổng giám đốc Công ty Thương mại Hoàng Long.
Còn người vừa gọi cháu là sư huynh tên là Lường Khiêm.”
“Chào cậu!”
“Chào hai vị.
Mà… sao Lam Lam lại gọi cậu là sư huynh vậy?”
“À, chúng tôi đều là học trò của võ sư Tỉnh Nghi.”
“Võ sư Tỉnh Nghi. người từng đoạt ba huy chương vàng Quốc gia và một huy chương vàng châu Á, đúng không?”
“Vâng, chính là cô ấy.
Chúng tôi cùng tập luyện ở võ quán Đường Lâm.”