Chồng Đòi Ly Hôn Trong Tiệc Sinh Nhật Của Tôi - Chương 05
Gia đình tôi có điều kiện, còn tôi thì dành hết thanh xuân để chăm sóc và chu toàn cho Hạo Phong.
Bố mẹ tôi luôn cảm thấy nợ ân nghĩa với anh, còn tôi lại luôn sợ mình chưa làm đủ, chưa đối xử đủ tốt.
Nhưng sau hơn mười năm sống trong dè dặt và cam chịu, những gì tôi nhận về… chỉ là những lần bị anh lạnh nhạt, xem thường.
Trước kia, Hạo Phong từng có ước mơ nối nghiệp cha, trở thành một cảnh sát.
Nhưng ngày anh bày tỏ nguyện vọng, mẹ anh chỉ biết vừa khóc vừa đấm thùm thụp vào lưng con trai, nghẹn ngào:
“Con còn muốn mẹ phải tiễn thêm một đứa con nữa hay sao?”
Cuối cùng, anh đành từ bỏ. Chuyển hướng sang ngành tài chính, rồi cũng tốt nghiệp và đi làm suôn sẻ.
Vì sự nghiệp của anh, bố tôi đã không tiếc tay dùng đến gần như tất cả các mối quan hệ mà ông có.
Nhưng mỗi lần đi dự tiệc về, bước chân anh loạng choạng mang theo mùi rượu nồng nặc, ánh mắt lạnh băng nhìn tôi chằm chằm:
“Nhà cô đúng là giỏi, khiến tôi đến cả việc ngẩng đầu nhìn người khác cũng thấy khó.”
Không biết bao lần anh hỏi tôi cùng một câu, như thể muốn tìm lấy một đáp án rõ ràng:
“Gia Hân, rốt cuộc là em nợ tôi, hay tôi nợ em?”
Những lời chất vấn ấy, nghe mãi thành quen, nhưng mỗi lần vẫn như một nhát cứa mới.
Tôi biết, anh không hề cam lòng sống cùng tôi. Và càng không có ý định yêu tôi.
Thế nhưng, cũng như cái “giờ giới nghiêm” vô lý kia, hay như hiện tại anh vẫn không ngừng tìm cách liên lạc bằng đủ loại số lạ — không yêu, nhưng cũng không muốn rời xa.
Hà tất phải vậy?
Tôi vừa làm việc trong quán cà phê, vừa chăm chú tạo hình lớp bọt sữa trên ly latte. Nhưng trong đầu, suy nghĩ cứ trôi miên man.
Với anh, có lẽ tôi chỉ như giọt bọt sữa vô tình rơi lên tách espresso. Chẳng có lỗi gì, nhưng lại bị xem là nguyên nhân làm hỏng cả ly cà phê.
Nghĩ được như thế, tôi bỗng thấy nhẹ nhõm hơn. Dường như cũng đủ để tôi tha thứ cho chính mình.
Kỳ Ninh từng là cái tên khiến tôi luôn bất an — như một lưỡi dao lơ lửng, chỉ chờ ngày rơi xuống.
Nhưng giờ thì khác. Từ khoảnh khắc họ tay trong tay xuất hiện trước mặt tôi, tôi đã không còn tình cảm gì với Hạo Phong nữa.
Ba mươi ngày “suy nghĩ lại” theo quy định pháp luật trôi qua rất nhanh.
Tôi mua vé máy bay, quyết định trở về.
Vừa bước ra khỏi sảnh sân bay, một bàn tay bất ngờ nắm lấy cánh tay tôi.
Chiếc vali trong tay bị giật mạnh, suýt chút nữa tôi ngã nhào.
Không cần quay đầu, tôi cũng biết người đó là ai.
Hạo Phong kéo tôi đi thẳng về phía cửa ra, không buông tay, không một lời giải thích:
“Tôi cứ tưởng em sẽ không quay lại nữa.”
Làm sao tôi có thể không về?
Tôi đã đếm từng ngày, từng giờ để chờ giây phút này — ngày tôi thật sự tự do, ngày kết thúc một chương dài của cuộc đời.
Có thể bạn quan tâm
Tôi cố rút tay lại, nhưng anh càng siết chặt hơn.
Trước kia, có lẽ tôi sẽ nhẫn nhịn. Nhưng giờ thì khác:
“Đau, buông tay.”
Bước chân anh khựng lại. Lực đạo nơi cổ tay cũng dần nới lỏng.
Tôi xoa nhẹ cổ tay, rồi bình tĩnh đi lên phía trước:
“Anh yên tâm, tôi sẽ không hối hận.”
Khi đến gần xe, anh vội chạy tới mở cửa ghế phụ.
Tôi dừng lại trong chốc lát, rồi lặng lẽ vòng sang bên kia, kéo cửa ghế sau và ngồi vào.
Anh đứng bất động trước cửa xe một hồi, sau đó đóng sầm cánh cửa lại rồi mới vòng lên ghế lái.
Gương mặt anh không biểu lộ cảm xúc, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ.
“Gia Hân, có cần thiết phải xa cách đến thế không? Nếu em giận, chẳng lẽ không thể nói một câu?”
Tôi không hiểu vì sao anh đột nhiên khó chịu như vậy. Ngẫm nghĩ một chút, tôi thản nhiên đáp:
“Có cô gái sẽ không thích người khác ngồi ghế phụ xe bạn trai mình. Tôi chỉ không muốn cô Kỳ hiểu lầm anh.”
Anh không bỏ qua, tiếp tục truy hỏi:
“Sao em chặn số tôi? Tôi gọi bao nhiêu cuộc, không thể nghe lấy một lần à?”
Tôi nghĩ có lẽ, giống như tôi từng quen với việc chiều lòng anh, thì anh cũng đã quen với việc tôi luôn sẵn sàng đáp lại.
Mười mấy năm qua, tôi dường như sống trong quỹ đạo của anh.
Nhưng chỉ một tháng rời xa, mọi thứ đã đổi khác.
Trước kia, mỗi câu nói của anh đủ khiến tôi run rẩy. Còn bây giờ, chỉ là một cảm giác mỏi mệt:
“Tôi không muốn nghe. Anh gọi liên tục làm tôi thấy phiền. Như vậy đã đủ để giải thích chưa?”
Bất ngờ, anh đạp phanh thật mạnh, khiến tôi gần như lao về phía trước.
Tôi sững người, còn anh thì quay đầu lại, ánh mắt như muốn thiêu đốt tôi:
“Phiền? Gia Hân, bố tôi vì ai mà mất? Em còn dám nói tôi phiền?”
Từng vết thương trong quá khứ bỗng chốc ùa về như thác lũ.
Những cuộc cãi vã, những lời buộc tội vô cớ, những đêm dài trằn trọc… tất cả trỗi dậy cùng một lúc.
Nhưng lần này, tôi không hề run rẩy. Không một giọt nước mắt.
Tôi chỉ lạnh nhạt nhìn anh:
“Lái xe đi. Nhận xong giấy tờ, tôi và anh không còn bất kỳ liên quan gì nữa.”