Chồng Ngoại Tình Trong Ngày Kỷ Niệm - Chương 05
Lớn đến từng này rồi, còn nhắc đến tình yêu làm gì? Chẳng phải cuộc sống ổn định mới là điều quan trọng nhất sao?
Chúng tôi gặp lại khi thời gian “tĩnh tâm” theo luật ly hôn sắp kết thúc. Tôi chủ động nhắn tin hẹn gặp – cần thu dọn giấy tờ ở nhà cũ, cũng như bàn bạc nốt về việc phân chia tài sản.
Anh vẫn chưa ký đơn. Nhưng tôi không thể tiếp tục chờ đợi thêm nữa.
Bùi Duật mang vẻ mặt áy náy đến đón tôi và An An. Anh đích thân lái xe đưa hai mẹ con về lại ngôi nhà cũ ở quê.
Con đường làng giờ đã được trải nhựa, nhưng tôi vẫn nhớ rõ những ngày nó còn là con đường đất đỏ – trơn trượt vào mùa mưa, đầy bụi vào ngày nắng. Chúng tôi từng nắm tay nhau đi học trên con đường đó, từng lén lút gặp nhau sau mỗi buổi tan trường, bất chấp ánh mắt phản đối của người lớn.
Tôi nhớ, vào ngày cưới, anh đã dẫn cả một đoàn rước dâu đi dọc con đường này – áo dài đỏ, pháo giấy tung bay, bạn bè hò reo như mừng chiến thắng. Anh đi phía trước, hãnh diện như một người đàn ông sắp rước được cả thế giới về làm vợ.
Cảnh tượng ấy, từng là giấc mơ của tôi.
Tôi từng nghĩ – ký ức ấy sẽ ở mãi trong lòng. Nhưng đến bây giờ, nhìn lại, tôi mới hiểu: có những điều đẹp đẽ đến mấy… cũng chỉ là quá khứ.
Tình yêu vốn là động từ, không phải tính từ. Khi hành động dừng lại, tình yêu cũng không còn ý nghĩa.
An An nắm tay tôi, chỉ về ngôi nhà trước mặt:
“Mẹ ơi, đây là nhà của An An hồi trước đúng không?”
Tôi ngồi xuống, bế con gái lên. Dù con bé đã thấm mệt, vẫn cố gắng tự mình bước đi.
Tôi mỉm cười gật đầu:
“Dù ngày đó con chưa ra đời… nhưng nơi này cũng là nhà của An An.”
Không khí im ắng khiến tâm trạng Bùi Duật chùng xuống. Anh nhìn về phía căn nhà với ánh mắt ngập ngừng. Dường như những ký ức năm xưa đang kéo về, khiến đáy mắt anh thoáng hiện một tia xót xa.
Nhưng tôi lại nhớ đến một chuyện khác.
Có lần, anh say xỉn sau một buổi tiệc và gọi tôi đến đón. Khi tôi đến nơi, một cô gái trẻ mặc váy ngắn đang dìu anh ra xe. Bàn tay anh lơ đãng chạm vào ngực cô ta – một hình ảnh khiến tôi lạnh sống lưng.
Về nhà, tôi nhẹ nhàng nhắc nhở anh nên biết giữ khoảng cách, đừng vượt quá giới hạn. Anh cười trấn an:
“Chỉ là làm màu thôi. Anh đâu có động đến ai thật. Anh còn thấy bẩn nữa là.”
Tối đó, anh ôm lấy tôi, vuốt nhẹ tai, thì thầm những lời mật ngọt như mọi lần. Rồi anh nắm tay tôi đặt lên ngực mình:
“Nó chỉ thích mỗi em thôi.”
…
Tôi thoát khỏi hồi ức. Hóa ra, sự mục ruỗng không đến từ một khoảnh khắc.
Nó đến từ từ, âm thầm, như một vết nứt nhỏ len lỏi qua từng chi tiết mà tôi từng bỏ qua.
“Anh nghĩ… giờ anh đã hiểu điều em muốn rồi, Tình Tình.”
Tôi siết tay, ngón tay gầy gò trắng bệch vì lực nắm.
Anh rướn người kéo lỏng cà vạt. Dưới ánh đèn, bộ vest màu rượu vang càng làm gương mặt anh thêm sắc sảo – nhưng lại chẳng còn là người đàn ông trong trí nhớ tôi nữa.
Da anh vẫn trắng như xưa, nhưng thời gian đã để lại những vết nhăn mờ bên khóe mắt.
Có thể bạn quan tâm
Tôi không muốn nghe thêm.
Tôi nắm tay An An, bước nhanh về phía ngọn đồi xanh mướt trước mặt.
Ngày xưa, gia đình hai bên đều không đồng ý.
Khi đó, chúng tôi còn quá trẻ. Trong mắt người lớn, mối quan hệ ấy chỉ là yêu sớm. Việc được ra ngoài cùng nhau dạo phố, cùng nhau ăn một bữa cơm cũng đã là một điều xa xỉ, là ước mơ mà chúng tôi khát khao thực hiện.
Tối đến, khi ánh trăng lặng lẽ phủ xuống ngọn đồi, chúng tôi len lén chạy từ hai hướng khác nhau để gặp nhau. Bên cạnh ngọn đồi ấy là một công viên nhỏ bị bỏ hoang. Bùi Duật đã tự tay làm một chiếc xích đu bằng dây thừng cột vào nhánh cây to nhất.
Tôi ngồi lên đó, anh đứng sau ôm lấy tôi, kể cho tôi nghe những câu chuyện không đầu không cuối – về tương lai, về những giấc mơ, về mọi điều mà chúng tôi từng tin là sẽ cùng nhau đi hết.
“Anh xin lỗi…”
Tôi nghe giọng anh khàn khàn sau lưng, nhưng không quay đầu lại. An An kéo nhẹ tay tôi, thì thầm:
“Mẹ ơi, bố đang khóc.”
Tôi chỉ lặng lẽ vuốt nhẹ bờ vai nhỏ của con, không nói gì.
“Mẹ ơi, con có thể chơi xích đu không?”
Tôi gật đầu.
An An reo lên rồi chạy tới chiếc xích đu cũ kỹ, hai tay níu lấy sợi dây thừng. Tôi đi theo sau, tiếng bước chân phía sau mỗi lúc một gần. Bùi Duật đang cố đuổi theo. Anh vươn tay ra, định nắm lấy tôi:
“Tình Tình, anh xin lỗi. Anh hiểu rồi… anh biết em cần điều gì.”
Nhưng khi tôi nhìn về phía trước, tôi như thấy lại hình ảnh cậu thiếu niên 17 tuổi năm nào, đang mỉm cười cúi đầu đẩy xích đu cho tôi, gương mặt ngập tràn yêu thương và lý tưởng.
Tôi nghe rõ tiếng thì thầm ngày ấy vang lên như từ ký ức:
“Đừng tha thứ cho anh ta.”
Tôi quay lại. Bộ đồng phục học sinh năm xưa đã hóa thành bộ vest của người đàn ông trưởng thành. Tôi nhìn thẳng vào anh, không còn cảm xúc, chỉ nhẹ nhàng nói:
“Về lại nhà cũ đi. Tất cả giấy tờ đều ở đó. Chúng ta kết thúc đi, càng sớm càng tốt.”
Tha thứ cho anh… chẳng khác nào phản bội chính bản thân mình.
An An chơi xong, chạy lại nắm tay tôi. Con đường phía trước phủ đầy cỏ dại – có lẽ đã rất lâu rồi không ai còn bước qua. Tôi đang mặc váy, nên khi đi ngang qua cánh đồng lúa mì, chân bị cào xước, để lại một vết đỏ rớm máu. Bùi Duật theo phản xạ đưa tay chắn cho tôi, nhưng tôi bước nhanh về phía trước.
Chỉ vài phút sau, con đường kết thúc. Tôi tiến đến mở cánh cổng gỉ sét. Tay anh lơ lửng giữa không trung, mãi đến khi An An quay lại nắm lấy, anh mới như được kéo về thực tại.
“Bố ơi, mẹ không cần bố bảo vệ nữa đâu.”
Con bé ngẩng đầu nhìn anh, giọng rất nhỏ nhưng dứt khoát:
“Vì lần sau nếu quay lại đây, mẹ sẽ mặc quần dài. Mẹ giỏi lắm. Mẹ sai một lần thôi, sẽ không sai thêm lần nào nữa.”