Cô Vợ Lầy Lội - Chương 16
Vẫn không có tiếng đáp lại.
Năm phút sau, cánh cửa phòng tắm bật mở.
Đông Trùng bước ra, tay cầm bộ đồ ngủ của cô.
“Của em này.”
Cô nhận lấy bộ đồ, nhưng cảm giác… là lạ.
Ánh mắt hắn có chút khác thường. Không giống vẻ bình tĩnh thường ngày.
“Sếp…”
“Hửm?”
“Sếp… vào phòng tắm làm gì vậy? Không phải tắm rồi sao?”
“Giải quyết chuyện cá nhân thôi.”
Cô nhíu mày. Chuyện cá nhân? Là gì mới được chứ?
“Em có muốn hỗ trợ không? Việc này… chỉ cần em là đủ.”
“À… à không cần đâu ạ!”
Cô sững người vài giây, rồi như ngộ ra điều gì đó.
Gượng gạo cười một cái, cô lùi từng bước, cố giữ gương mặt bình tĩnh, nhưng đôi tai đã đỏ ửng.
Vừa chạm vào tay nắm cửa, cô lập tức mở ra rồi… bỏ chạy.
Về tới phòng, cô đóng cửa lại, dựa lưng vào tường, hít sâu một hơi để bình tĩnh.
Trời đất…
Hắn vừa nói gì thế?
Câu nói đó… có nghĩa là hắn không vô cảm. Hắn thật sự… có phản ứng.
Cô cứ tưởng hắn đã đoạn tuyệt hoàn toàn với mấy chuyện đó rồi chứ!
Hạ Thảo ôm mặt, mặt nóng ran như sắp bốc khói.
Sáng hôm sau, vừa mở mắt, Hạ Thảo đã cảm thấy đầu mình hơi nặng, hô hấp cũng không được bình thường.
Vừa đặt chân xuống đất, cả người cô chao đảo.
Hình như… cảm rồi.
Cốc, cốc, cốc.
“Dậy đi, sắp trễ giờ làm rồi.”
Tiếng Đông Trùng vọng từ ngoài cửa. Hắn nghĩ sau khi mình chạy bộ về thì cô cũng đã dậy, ai ngờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì.
“Sếp ơi… em bệnh rồi.”
Hạ Thảo lảo đảo mở cửa, giọng uể oải. Cả người cô mềm nhũn như tờ giấy tựa vào cánh cửa.
“Chắc tại hôm qua em quấn khăn tắm rồi ngồi dưới máy lạnh.”
Đông Trùng nhíu mày, đưa tay lên sờ trán cô.
“Em sốt rồi. Nghỉ đi, trưa tôi về.”
Hạ Thảo khẽ gật đầu, quay lại giường nằm. Cơ thể mệt mỏi khiến cô ngủ li bì đến tận trưa.
Tỉnh dậy, cô nhìn điện thoại, chớp mắt vài lần mới rõ giờ giấc.
Cô ngủ lâu vậy rồi sao? Đông Trùng chắc còn ở công ty, chưa về kịp.
Dù đang bệnh, cô vẫn cố lê người ra khỏi giường, đi vào bếp tìm gì đó lót dạ. Vừa mở tủ lạnh, một tờ giấy ghi chú dán ngay chính giữa khiến cô mỉm cười.
Có thể bạn quan tâm
“Trong nồi có cháo. Khi nào tỉnh thì hâm lại, ăn một chút.”
Dòng chữ gọn gàng, mạnh mẽ – là chữ của Đông Trùng.
Không ngờ sếp của cô còn biết nấu ăn.
Hạ Thảo cảm thấy lòng mình ấm áp lạ thường.
Ăn cháo xong, thấy người dễ chịu hơn, cô ra sofa nằm xem phim. Nhưng chỉ một lát sau, cơn buồn ngủ lại kéo đến, cô chìm vào giấc mộng lúc nào không hay.
Chiều, khi Đông Trùng về đến nhà, cảnh đầu tiên hắn thấy là cô đang cuộn mình ngủ ngon lành trên sofa.
“Hạ Thảo, dậy nào. Ăn chút cháo rồi uống thuốc.”
“Hạ Thảo.”
Hắn gọi mấy lần, cô mới từ từ mở mắt.
“Sếp… về rồi à?”
Giọng cô khàn đặc, khó chịu. Cô cố gắng hắng giọng nhưng cổ họng như bị gai cào, đau rát.
“Dậy ăn cháo đi.”
Hắn mở nắp hộp, đưa đến trước mặt cô.
“Sếp… nhạt quá.”
Cô đã không ưa cháo, nay bệnh miệng lạt, ăn cháo lại càng chẳng có mùi vị gì.
“Ăn cháo mới mau khỏi. Em đâu ăn được đồ khác. Ăn nhanh rồi còn uống thuốc.”
Giọng hắn y như một ông bố đang dỗ con gái nhỏ.
“Sếp… đút em đi.”
Thừa dịp bệnh, cô tranh thủ làm nũng.
“Em có tay mà.”
“Không có đâu.”
Cô giấu hai tay ra sau lưng, tỏ vẻ vô tội.
Đông Trùng thở dài. Biết cô đang “chiêu trò”, nhưng vẫn cầm muỗng múc cháo đút cho cô.
Cũng nhờ vậy mà cô ăn hết hộp cháo nhanh hơn thường ngày.
“Uống thuốc đi.”
Cô nhìn đống thuốc đầy màu sắc trong tay hắn, mặt méo xệch.
Trên đời cô sợ nhất là uống thuốc. Nhưng nếu không uống thì sợ… bị tiêm còn khổ hơn.
Cắn răng nuốt hết thuốc, cả người cô lại rơi vào trạng thái mệt mỏi, chỉ muốn ngủ tiếp.
“Em nằm nghỉ đi. Nếu mai chưa khỏe thì nghỉ thêm một hôm nữa.”
“Sếp… nghỉ như này có bị trừ lương không?”
“Em nghĩ sao?”
Câu trả lời đã rõ.
Buổi chiều, Đông Trùng lại vào công ty. Trên đường đi, điện thoại hắn đổ chuông – là mẹ gọi.
“Tan làm xong con với Hạ Thảo ghé nhà mẹ bàn chuyện đám cưới nha.”
“Hạ Thảo đang bệnh, con ở nhà với em ấy.”