Cô Vợ Lầy Lội - Chương 36
Đông Trùng im lặng, điều chỉnh lại lực tay, tiếp tục động tác có phần hơi… cứng đờ.
Qua mười phút “tra tấn nhẹ nhàng”, Hạ Thảo cảm thấy mình… đau mỏi hơn cả trước khi được mát-xa.
“Thôi được rồi, tới em.” – Cô ngồi dậy, phủi phủi lưng rồi nghiến răng nhìn hắn.
Hắn ngồi xuống, im lặng chờ cô “trả lễ”. Nhưng Hạ Thảo vốn chẳng cam chịu dễ dàng như vậy. Vừa mát-xa được vài cái, cô khẽ chọt ngón tay vào eo hắn.
“Nhột à?” – Cô bật cười. – “Không ngờ luôn đó nha, đây là điểm yếu của sếp đấy.”
Nghĩ là làm, cô lại lén lút chọt thêm vài cái khiến Đông Trùng khẽ rụt người. Cuối cùng, hắn chịu hết nổi, ngồi bật dậy.
Gương mặt anh lúc ấy tràn đầy bất lực.
“Em cười cái gì?” – Hắn nhìn cô nghiêm nghị.
“Cười sếp chứ ai.” – Cô ngả người xuống giường, ôm bụng cười nghiêng ngả.
Đông Trùng nhìn nụ cười rạng rỡ ấy mà không nhịn được. Nhưng rồi ánh mắt hắn dừng lại — không phải trên mặt cô mà là trên bộ quần áo cô đang mặc.
Chiếc váy trắng ngắn cô mặc chiều nay đã bị xô lệch vì trận cười và lăn lộn lúc nãy. Vạt váy khẽ hất lên, để lộ đôi chân trắng mịn đến mức… khiến người ta khó lòng không chú ý.
“Em… kéo váy xuống đi.” – Đông Trùng khẽ hắng giọng.
“Hả?” – Cô ngơ ngác ngước mắt nhìn hắn.
“Sếp thấy… kỳ lạ à?”
Cô vừa nói vừa cúi nhìn váy mình, rồi khẽ kéo vạt xuống. Nhưng thay vì phản ứng ngại ngùng, cô lại nghiêng đầu tinh nghịch:
“Sếp thấy… đẹp không?”
Đông Trùng im lặng.
Không nói “có”, cũng không nói “không”. Nhưng ánh mắt vừa nãy đã thay câu trả lời.
Hạ Thảo chống tay, chồm lên phía hắn, khẽ chớp mắt.
“Thấy đẹp thì… nhìn thêm chút nữa cũng không sao đâu.”
Cô cười khúc khích, rồi bật người dậy bỏ chạy vào phòng tắm trước khi hắn kịp phản ứng.
Đằng sau là tiếng Đông Trùng thở dài pha lẫn buồn cười.
Cái cô vợ này đúng là khiến người ta vừa đau đầu, vừa muốn cưng chiều mãi không thôi.
Không cần đến mấy kiểu váy ngủ táo bạo, Hạ Thảo cảm thấy chỉ với chiếc chân váy hôm nay thôi đã đủ khiến Đông Trùng bối rối rồi.
“Tôi đi tắm.”
Đông Trùng khẽ đẩy cô sang một bên rồi đứng dậy bước vào phòng tắm. Hắn đâu hay rằng hành động vô tình ấy đã chạm đúng vào sự tự ái nhẹ nhàng trong lòng cô.
Cũng không phải là cô chưa từng chủ động.
Tại sao hắn cứ mãi giữ khoảng cách như vậy?
Cũng may Hạ Thảo đã chuẩn bị sẵn. Ngay khi biết sẽ có chuyến đi tuần trăng mật, cô đã âm thầm xếp vào vali một món quà đặc biệt — chiếc váy mà mẹ chồng cô từng đưa.
Cô bật dậy, lục tìm chiếc váy trong vali. Đợi hắn tắm xong, cô cũng sẽ vào thay đồ.
Đông Trùng tắm rất nhanh, chưa đến mười phút đã ra ngoài. Thấy Hạ Thảo mỉm cười kỳ lạ với mình, hắn bất giác cảnh giác. Cảm giác quen thuộc ấy như đang cảnh báo rằng một điều gì đó… sắp xảy ra.
Bên trong phòng tắm, Hạ Thảo nhanh chóng thay chiếc váy đặc biệt kia vào.
Cô soi mình trong gương, điều chỉnh lại tóc và trang điểm nhẹ.
Chiếc váy đen ôm lấy vóc dáng mềm mại của cô, lớp vải mỏng manh được may khéo léo chỉ che đi những phần cần thiết — tất cả những gì vừa đủ để gợi cảm, nhưng không quá phô trương.
Hạ Thảo hít một hơi thật sâu, rồi xoay người bước ra ngoài.
Ánh đèn vàng dịu trong phòng khách sạn tạo nên một khung cảnh ấm áp và mờ ảo. Trên ghế sofa, Đông Trùng vẫn chăm chú đọc sách, không nhận ra bóng dáng nhẹ nhàng đang tiến về phía mình.
Một giây sau — rụp! — quyển sách trên tay hắn bị giật mất.
Đông Trùng ngẩng đầu lên, định phản ứng thì ánh mắt lập tức khựng lại.
Có thể bạn quan tâm
“Đẹp không?” – cô nghiêng đầu mỉm cười, giọng nhẹ như gió thoảng.
Hắn hơi bất ngờ, lắp bắp, không thốt nên lời.
Lần đầu tiên cô thấy Đông Trùng — người đàn ông lúc nào cũng điềm tĩnh — lại như con nai lạc bước thế này.
Không để hắn có cơ hội quay đầu, Hạ Thảo bạo dạn tiến thêm một bước, ngồi hẳn lên lòng hắn. Khoảng cách gần đến mức cô có thể cảm nhận được hơi thở có phần lúng túng của hắn.
Hai tay cô đặt nhẹ lên vai hắn.
“Đông Trùng,” cô gọi khẽ, “anh thấy thế nào?”
Tên của hắn thốt ra từ môi cô thật dịu dàng, vừa như thì thầm, vừa như cám dỗ.
Hạ Thảo trước giờ lúc nào cũng gọi hắn là “sếp”, tiếng gọi quen thuộc đến mức hắn còn quên cả tên mình. Thế mà giờ đây, chỉ một tiếng “Đông Trùng” vang lên, như đánh thức một điều gì đó rất sâu trong hắn.
Ánh mắt hắn và cô chạm nhau trong vài giây lặng im.
Khoảnh khắc ấy — không ai lên tiếng, không ai quay đầu — chỉ có tiếng tim đập và ánh đèn dịu nhẹ hòa quyện trong căn phòng mờ tối.
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, chẳng rõ ai là người chủ động trước, chỉ biết khoảnh khắc ấy, đôi môi đã tìm được nhau như một sự tất yếu.
Tay cô vòng ra sau lưng hắn, ôm thật chặt. Bàn tay hắn cũng từ từ đặt lên tấm lưng trần mềm mại, từng cử chỉ đều rất nhẹ nhàng, như đang nâng niu một báu vật.
Không còn lớp vải nào ngăn cách, hơi ấm từ cô truyền sang khiến Đông Trùng cảm nhận rõ từng hơi thở, từng nhịp tim của cô đang dần rối loạn.
Những đụng chạm ban đầu còn dè dặt, sau lại trở nên táo bạo hơn. Bàn tay hắn khẽ lướt dọc theo đường cong quyến rũ ấy, từng chút một khám phá điều mà trước đây chỉ dám mơ hồ nghĩ đến.
Cảm giác mới lạ khiến Hạ Thảo không khỏi run rẩy, nửa phần là ngượng ngùng, nửa phần là sự rung động thật sự từ sâu bên trong.
“Ưm…”
Thanh âm khẽ bật ra từ đôi môi cô như một lời mời gọi vô thức.
Móng tay cô bấu nhẹ vào vai hắn, tìm một điểm tựa trong cơn sóng cảm xúc lạ lẫm nhưng cũng đầy ngọt ngào.
Chiếc dây áo trượt khỏi vai, để lộ bờ vai trần nõn nà dưới ánh đèn mờ ấm áp. Đông Trùng khẽ cúi đầu, đặt những nụ hôn dịu dàng lên từng tấc da như đang in dấu riêng của mình lên người cô.
Từng nụ hôn trải dài từ vành tai, xuống cổ rồi dừng lại nơi xương quai xanh — tất cả như một bản nhạc không lời khiến cả hai không thể rời khỏi tiết tấu đang dần cao trào.
Hạ Thảo gần như đánh mất ý thức trong vòng tay ấy. Cô không còn biết điều gì đang đúng hay sai, chỉ cảm thấy bản thân dần hòa tan vào từng cái chạm, từng cái ôm, từng lời thì thầm khe khẽ bên tai.
Hơi thở nồng nàn quyện lại, nóng bỏng nhưng không hề thô bạo. Mọi thứ đều được dẫn dắt bằng cảm xúc, bằng sự trân trọng và khát khao đã được kìm nén quá lâu.
Khi Đông Trùng bế cô lên, đặt xuống giường, cả căn phòng như lặng lại chỉ còn tiếng tim đập và những khoảng thở gấp của hai người hòa lẫn.
Sáng hôm sau, Hạ Thảo vẫn còn ngái ngủ thì đã bị người bên cạnh làm phiền. Đông Trùng vòng tay ôm cô, bàn tay lại lén lút tìm đến nơi quen thuộc. Cô nhăn mặt đẩy tay hắn ra, giọng ngái ngủ.
“Sáng sớm rồi, anh không mệt à?”
Nhưng dẫu có đẩy thế nào, hắn vẫn không chịu buông. Trái lại còn áp sát hơn, khẽ hôn lên cổ cô, kéo theo cả hai từ từ rời khỏi chiếc giường đang ấm áp.
Cuối cùng, giấc ngủ của cô cũng bị cuốn phăng đi không chút thương tiếc.
Từ sau đêm hôm trước, Đông Trùng như biến thành một con người khác. Không biết có phải vì được “thỏa mãn” hay không, mà lúc nào hắn cũng tràn đầy năng lượng, cười nói vui vẻ.
Còn Hạ Thảo thì không thấy vui chút nào. Cả người cô ê ẩm, nhúc nhích chút là đau, thành ra suốt buổi sáng chỉ có thể ngồi một chỗ để… được phục vụ.
Đông Trùng chu đáo mang bữa sáng đến tận giường, chẳng khác gì đang chăm “bệnh nhân” sau trận vận động quá sức.
“Mà cái váy tối qua… là em mua à?”
“Không. Mẹ đưa đó.” – Cô lầm bầm, đỏ mặt.
Thì ra chiếc túi cô cất kỹ là vì chuyện này. Đông Trùng nghe xong, lập tức hỏi tiếp:
“Chỉ có mỗi cái đó thôi à? Hay còn cái nào khác?”
“Anh thích đến thế sao?”
“Ừ. Rất thích.”