Cô Vợ Lầy Lội - Chương 50
Hắn im lặng, khẽ lắc đầu.
“Cậu nói tôi nên tập trung học hành. Chỉ một câu đó thôi mà khiến tôi không bỏ cuộc. Tôi nghĩ, nếu mình học thật tốt, có lẽ một ngày nào đó cậu sẽ để mắt đến tôi.”
Mai Hương kể tiếp những kỷ niệm của tuổi học trò — hồn nhiên, chân thật, và đầy hy vọng. Nhưng Đông Trùng chỉ nghe được lác đác. Bởi toàn bộ sự chú ý của hắn, từ đầu đến cuối, đều dồn về phía Hạ Thảo.
Càng lúc Mai Hương kể, cô gái ngồi cạnh hắn lại càng cúi đầu thấp hơn. Đến mức giờ đây, hắn chẳng còn nhìn rõ gương mặt cô nữa.
Sự trầm mặc ấy khiến lòng hắn chùng xuống.
“Cảm ơn cậu.” Đông Trùng đột ngột lên tiếng, cắt ngang câu chuyện của Mai Hương.
“Hiện tại tôi vẫn chưa nhớ lại được gì, nhưng cảm ơn cậu vì đã kể lại những chuyện ngày xưa.”
“À… không có gì.” Mai Hương mỉm cười, giọng có chút ngập ngừng.
Cô nhìn hắn chăm chú. Đông Trùng của hiện tại cũng không khác mấy so với cậu học sinh năm ấy, chỉ là trưởng thành và chín chắn hơn.
Nhưng dù biết rõ hắn đã lập gia đình, và vợ hắn đang ngồi ngay bên cạnh… cô vẫn không thể ngăn bản thân muốn tiến gần về phía hắn thêm một chút nữa.
Thời cấp ba, Đông Trùng chưa từng dành cho Mai Hương một cuộc trò chuyện tử tế như bây giờ. Cô cũng chưa bao giờ có cơ hội ngồi đối diện hắn, được nhìn thẳng vào mắt hắn và kể lại những hồi ức cũ một cách chân thành như thế.
Nếu ngày ấy có được khoảnh khắc này, có lẽ Mai Hương đã vui đến mức không ngủ được.
“Có một lần, trong lễ tổng kết, tôi đã nói với cậu là sẽ không thích cậu nữa. Lúc đó tôi nghĩ cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa… không ngờ bây giờ lại được gặp.”
“Ừm.” Đông Trùng đáp lời bằng một tiếng trầm nhẹ.
“Cậu…”
Mai Hương muốn nói thêm điều gì đó, nhưng rồi khựng lại. Cô biết thời điểm hiện tại, những lời đó không còn thích hợp nữa.
Sau một hồi trò chuyện, Đông Trùng bảo cảm thấy đau đầu, muốn về nghỉ sớm. Hạ Thảo cũng không hỏi gì thêm, cô đứng lên tiễn rồi đưa hắn về.
Trên đường lái xe, cô im lặng, tập trung điều khiển vô lăng.
“Không kể chuyện gì à?” Hắn hỏi.
“Không.”
Cô không có hứng kể nữa. Lúc nãy nghe Mai Hương nói đã quá đủ rồi.
“Em không vui à?”
“… Ai nói vậy?”
Cô đáp, nhưng giọng đã khác thường. Rõ ràng là tâm trạng không ổn.
“Thấy em không cười.”
“Ý anh là bình thường em cười như… dở hơi đúng không?”
“Không phải ý tôi như vậy…” Đông Trùng lúng túng. Hình như càng nói, sắc mặt cô càng sa sầm.
“Tôi không đau đầu.”
“Hả?” Cô liếc mắt sang, hơi bất ngờ.
“Tôi nói vậy chỉ vì thấy em không vui… nên không muốn em phải ngồi đó nghe thêm nữa.”
Hạ Thảo ngẩn người.
Có thể bạn quan tâm
Hắn… làm vậy vì cô?
“Tôi không muốn em buồn.”
“…Ừm.” Cô đáp khẽ.
Tự nhiên hắn lại khiến người ta cảm động thế không biết.
“Hạ Thảo.”
“…”
Hắn nhìn cô, ánh mắt chăm chú khiến cô đột nhiên thấy ngại, chẳng dám nhìn lại. Cảm giác này đã lâu lắm rồi cô mới gặp lại — ngượng ngùng khi đứng trước người mình thích.
“Tôi không nhớ được quá khứ, nhưng hiện tại… tôi nghĩ mình có chút… thích em.”
Câu nói ấy vang lên, rõ ràng và thành thật.
Hắn không biết trước kia bản thân đã yêu cô thế nào, nhưng với một cái đầu trống rỗng như bây giờ, chỉ riêng việc được ở bên cạnh cô thôi cũng khiến hắn thấy dễ chịu, thấy an tâm.
Nếu khi có trí nhớ hắn từng thích cô, mà bây giờ mất trí rồi vẫn thích, thì có lẽ — cô chính là định mệnh của hắn.
Bên cô, hắn không cảm thấy áp lực. Mỗi hành động, mỗi câu chuyện của cô đều khiến hắn muốn nghe, muốn ở lại lâu hơn một chút.
Có lẽ hắn sẽ nhớ lại, cũng có thể là không.
Nhưng nếu có ký ức thì hắn vẫn yêu cô, mà không có ký ức vẫn yêu cô — vậy thì còn gì phải băn khoăn nữa?
“Anh đang tỏ tình với em à?”
“Ừm.” Hắn gật đầu, không vòng vo.
Sao mà… thẳng như ruột ngựa thế?
Cô thừa nhận, lúc nãy mình không vui. Thậm chí là ghen.
Cô ghen vì giữa Mai Hương và hắn từng có những kỷ niệm, còn giữa cô và hắn — lại chẳng đọng lại gì trong trí nhớ của hắn cả.
Cô đã cố gắng rất nhiều, từng ngày bên hắn, từng bữa cơm, từng giấc ngủ. Vậy mà… lại không đủ để hắn nhớ?
Khi hắn nói muốn gặp Mai Hương, cô đã thấy nhói trong lòng.
Cô đã tự hỏi: “Mình thật sự không để lại nổi một chút ký ức nào sao?”
“Anh không biết tại sao khi nghe tên Mai Hương lại có thể nhớ một chút, nhưng anh chắc chắn là… anh không có tình cảm với cô ấy.”
Hắn nói, ánh mắt chân thành.
Theo những gì Mai Hương kể, rõ ràng là cô ấy có thích hắn, còn hắn thì chỉ một mực im lặng. Những câu chuyện ấy hắn cũng không nhớ được. Có lẽ chỉ vì cái tên đó tình cờ chạm đến một phần sâu trong trí não khiến hắn phản ứng như vậy — cũng chẳng có gì to tát.
“Vợ chồng rồi mà còn tỏ tình.” Cô nghiêng đầu, lườm yêu.
Hắn chưa từng nói thích cô, đến khi mất trí rồi mới chịu thừa nhận tình cảm.
Về đến nhà, lòng cô phơi phới.
Hắn nói thích cô.