Cưng Vợ Là Bản Năng - Chương 36
Vừa bước chân vào phòng, cánh cửa chưa kịp đóng lại, Lục Cảnh Thần đã hùng hổ giật tay Diệp Uyển kéo ngược lại, vặn nhẹ người cô ép sát lên tường.
Diệp Uyển hốt hoảng ngẩng đầu lên, chưa kịp lên tiếng đã nghe hắn khàn giọng thốt:
“Anh yếu chỗ nào? Em nói rõ lại cho anh nghe.”
“Ơ… em đâu có nói gì đâu… là bố mẹ nói mà…”. Cô chống chế, mắt đảo lia lịa tìm chỗ thoát thân.
“Không cần chống chế. Từ cái ánh mắt khi em vỗ bụng gọi đó là ‘mỡ’, là anh biết rồi!”. Hắn gằn giọng, tay siết nhẹ eo cô, ánh mắt nheo lại, hiểm hiểm.
Diệp Uyển vội đưa hai tay lên xua xua:
“Chồng à, em sai rồi! Em không nên lấy mỡ ra đùa với tự trọng của anh!”
“Không nên… nhưng em vẫn làm!”
“Vì em tưởng anh… biết đùa theo!”
“Đùa theo? Lần này anh đùa cho em khóc luôn!”
Dứt lời, hắn bế cô lên, không để cô kịp phản ứng mà đặt phịch xuống giường.
“Ơ kìa, anh… anh tính gì vậy!”. Diệp Uyển vùng vẫy.
“Chứng minh! Trực tiếp. Ngay lập tức. Không cần bàn cãi.”. Giọng Lục Cảnh Thần trầm đục, hơi thở đã bắt đầu nóng rực.
“Chứng minh cái gì? Trời ơi, anh là tổng tài cơ mà… giữ mặt mũi cho chút đi…”
“Mặt mũi để sau, sĩ diện trước đã!”
“…”
Không đầy năm phút sau, tiếng la thất thanh vang lên lần nữa. Nhưng lần này, cô không còn cứu viện nào bên ngoài nữa.
Hai tiếng sau.
Không gian phòng ngủ yên tĩnh đến mức… kỳ lạ. Ngoại trừ tiếng hít thở nặng nhọc như thể vừa leo núi Trường Sơn hai vòng liên tục.
Diệp Uyển nằm vật trên giường, tóc tai rối bời như vừa thoát ra từ một cơn bão cấp tám. Cô mím môi, gò má đỏ ửng, người mỏi nhừ, ánh mắt vô hồn nhìn trần nhà.
Bên cạnh, Lục Cảnh Thần nhấc ly nước, thong dong uống một ngụm rồi thản nhiên hỏi:
“Thế… Uyển Uyển, còn dám chê anh không?”
Diệp Uyển hít sâu, định thần lại, môi run run thốt:
“Chồng à… anh thật sự… không cần phải chứng minh bằng cả thanh xuân chiều nay đâu…”
“Anh cần. Đó là danh dự của một người đàn ông, hiểu chưa?”
“…”
“Danh dự anh giữ được. Nhưng em thì mất hết sức sống rồi.”. Diệp Uyển lườm nhẹ, cựa quậy người nhưng chỉ cựa được đúng… mí mắt.
Lục Cảnh Thần cười gian, ghé sát hôn nhẹ lên trán cô, thì thầm:
“Vậy giờ… Uyển Uyển của anh có thể chính thức tuyên bố rằng anh là người đàn ông ‘đủ dùng’ chưa?”
“Không phải ‘đủ dùng’…”. Cô nghiến răng.
“Là dư dùng! Rất dư!”
“Ừm. Ghi nhận.”
Sau khi ghi danh xưng anh hùng một cách đầy kiêu hãnh, Lục Cảnh Thần lấy điện thoại nhắn tin:
[Cảnh Thần]: ‘Xóa lệnh cấm vận. Đang hoạt động tốt. Rất tốt. Hết.’
Có thể bạn quan tâm
Tin nhắn gửi vào group chat ba người “Tam Trụ Tổng Tài” khiến Tôn Diên và Lãnh Hạo đang ở quán bar phì cười đến sặc rượu. Lãnh Hạo vỗ bàn:
“Quả nhiên, bị chê ‘yếu’ là xúc phạm nặng nề nhất với đàn ông. Đủ để bùng phát sức mạnh tiềm ẩn!”
Tôn Diên lắc đầu:
“Mày đùa thế chứ Diệp Uyển chắc hôm nay chỉ còn xương. Nhìn mặt là biết.”
Tối hôm đó.
Khi cả hai vừa chuẩn bị nghỉ ngơi thì chuông cửa vang lên.
Diệp Uyển tưởng người giúp việc ra mở, nhưng chưa đầy 10 giây sau, cánh cửa phòng ngủ lần nữa bật mở.
Lần này không phải bố mẹ chồng.
Mà là… Ôn Viễn.
Đứng sau lưng anh ta là Diệp Tâm. gương mặt đanh đá, ánh mắt không giấu nổi sự khiêu khích.
Không khí tức khắc đặc lại như vừa bị kéo xuống 10 độ.
Lục Cảnh Thần lập tức đứng dậy, gương mặt lạnh như băng:
“Ai cho phép các người vào đây?”
Ôn Viễn mím môi, liếc nhìn Diệp Uyển đang quấn chăn ngồi dậy:
“Uyển, anh… có chuyện muốn nói.”
“Chuyện của chúng ta đã xong từ 3 năm trước.”. Giọng Diệp Uyển sắc lạnh, không chút do dự.
“Nhưng em vẫn chưa biết sự thật.”. Ôn Viễn chậm rãi, ánh mắt đau đáu.
Lục Cảnh Thần nhíu mày, ánh mắt chuyển lạnh:
“Anh có hai lựa chọn: nói gọn trong một phút, hoặc cút.”
“Được.”. Ôn Viễn gật đầu.
“Ba năm trước, chuyện tôi bỏ rơi Uyển là có sắp đặt. Chính Diệp Tâm đã giở trò, gửi ảnh ghép, dựng bẫy. Tôi nhận ra quá muộn…”
“Câm miệng!”. Diệp Tâm gào lên.
“Anh hứa sẽ không nhắc lại!”
Ôn Viễn quay sang nhìn cô ta:
“Tôi không thể giả điếc thêm được. Diệp Uyển, anh… vẫn luôn…”
“Anh vẫn yêu tôi? Muốn tôi tha thứ? Muốn quay lại?”. Diệp Uyển ngắt lời, nhếch môi.
“Xin lỗi. Tôi hiện tại sống rất tốt. Tình yêu của tôi, thanh xuân của tôi… đã không còn ở lại chỗ anh từ rất lâu rồi.”
Ôn Viễn lặng người.
Lục Cảnh Thần bước tới, chắn trước mặt cô, giọng trầm ổn mà sắc bén:
“Từ giờ, nếu còn dám bước vào đây một bước… tôi sẽ khiến anh không bao giờ bước ra được nữa.”
Ôn Viễn nhìn hắn, rồi nhìn Diệp Uyển lần nữa. Cô đứng thẳng lưng, ánh mắt kiêu hãnh. Không còn là cô gái từng đau lòng chờ đợi một người vô tâm năm nào nữa.
“Chúc em hạnh phúc.”. Anh cúi đầu, xoay người rời đi.
Diệp Tâm hằn học nhìn Diệp Uyển, môi run run:
“Chị luôn cướp đi những gì tôi muốn. Chị nghĩ chị hơn tôi à?”
“Không.”. Diệp Uyển thản nhiên đáp.
“Chị không hơn em. Chị chỉ không chọn đi giật chồng người khác để sống.”
Diệp Tâm tím mặt, không nói được lời nào.
Lục Cảnh Thần lười nhìn thêm, ra hiệu cho vệ sĩ ngoài cửa:
“Tiễn khách.”