Cưng Vợ Là Bản Năng - Chương 40
Chủ hôn đọc lời mở đầu ngắn gọn, sau đó nhường lại micro cho Lục Cảnh Thần.
Hắn cầm lấy, nhìn Diệp Uyển hồi lâu mới chậm rãi mở lời:
“Diệp Uyển. không, giờ là Lục Gia Bảo. cô gái có thể khiến tôi mất kiểm soát, mất lý trí… nhưng lại cho tôi cả trái tim.”
“Trước khi gặp em, cuộc sống của anh được lập trình hoàn hảo: đúng giờ, đúng nguyên tắc, đúng mục tiêu.”
“Nhưng rồi em xuất hiện, móc túi anh ngay lần đầu gặp.”
Mọi người cười rộ lên. Diệp Uyển cũng cúi mặt bật cười, nước mắt rưng rưng.
“Anh từng nghĩ người như em sẽ khiến đời anh rối tung. Giờ anh nghĩ lại… đúng thật. Nhưng anh thích cái rối tung ấy.”
“Vì nhờ vậy, anh mới biết thế nào là sống.”
Hắn siết tay cô.
“Nếu sau này em già đi, xấu đi, dữ đi… anh vẫn sẽ yêu em như ngày hôm nay.”
“Vì… em chính là điều bất ngờ đẹp đẽ nhất trong đời anh.”
Diệp Uyển mím môi, nghẹn ngào, rồi đón lấy micro, đáp lại:
“Lục Cảnh Thần, anh là người đàn ông đầu tiên em chủ động ‘móc túi’, nhưng lại là người duy nhất khiến em muốn giữ cả đời.”
“Em từng là một người không được chọn, không được yêu thương, nhưng chính anh đã dạy em biết rằng. phụ nữ không cần ai lựa chọn, họ xứng đáng được yêu bằng tất cả.”
“Em từng nghĩ, em sẽ không tin vào hôn nhân.”
“Nhưng hôm nay, em tự nguyện… bước vào, vì người đang nắm tay em.”
Hai người nhìn nhau, ánh mắt lấp lánh trong ánh sáng nhẹ nhàng của buổi chiều.
Chủ hôn mỉm cười:
“Vậy thì, với quyền hạn của tôi. tuy không nhiều bằng tài sản nhà trai. tôi xin tuyên bố: Hai người chính thức là vợ chồng.”
Tiếng vỗ tay vang lên rộn ràng.
Tôn Diên gào lên đầu tiên:
“Hôn đi, hôn đi, hôn nhau thật sâu đi!”
Lục Cảnh Thần không để ai nhắc thêm lần hai. Hắn kéo nhẹ eo Diệp Uyển, cúi đầu hôn cô một cách nhẹ nhàng nhưng đầy quyền sở hữu.
Nụ hôn như niêm phong lời hứa của hai người. từ đây về sau, mọi vui buồn, đều có nhau.
Tối hôm đó.
Có thể bạn quan tâm
Khách khứa đã ra về, lễ cưới đã khép lại, ánh đèn trong nhà kính lần lượt được tắt dần, chỉ còn lại một dải đèn vàng ấm áp treo cao vắt ngang qua vòm thủy tinh.
Lục Cảnh Thần bế Diệp Uyển bước qua cánh cửa phòng tân hôn.
“Anh có cần bế em không? Váy nặng gần 10 ký đấy.”
“Vợ anh mà nặng tới 100 ký anh cũng bế.”. Hắn híp mắt.
“Ồn ào, xuống đi. Em còn muốn gỡ tóc giả, tháo corset, thở một hơi cho đàng hoàng đã.”
Hắn vừa đặt cô xuống, chưa kịp làm gì thì Diệp Uyển đã lướt qua như cơn gió, chạy ào vào nhà tắm, để lại một câu lửng lơ:
“Cho em 10 phút chỉnh trang dung nhan. Nếu lâu hơn… cứ giả chết đi!”
Lục Cảnh Thần đứng giữa phòng, tay đút túi, cười nhẹ. Không biết từ khi nào, chỉ cần một cái bóng dáng ấy thôi cũng đủ khiến hắn thấy tim mềm nhũn.
15 phút sau.
Tiếng mở cửa nhà tắm vang lên. Lục Cảnh Thần ngẩng đầu.
Diệp Uyển bước ra. Không váy cưới. Không ren trắng. Chỉ là một chiếc váy ngủ hai dây bằng lụa màu kem mềm mại, tóc buông nhẹ, chân trần.
Đẹp đến mức khiến hắn… muốn phá lệ cấm cung liền ba đêm.
“Anh nhìn em kiểu đó là có âm mưu gì vậy?”. Cô nheo mắt.
“Âm mưu gì? Rõ ràng là chính sách công khai.”
Hắn tiến lại gần, đưa tay ôm nhẹ eo cô.
“Vợ chính chủ, giấy tờ hợp pháp, chưa bóc tem… à không, chưa bóc bì.”
“Anh nói thêm một chữ nữa thôi em đá thẳng về nhà mẹ đẻ đấy!”. Diệp Uyển lườm, nhưng khoé môi khẽ cong.
“Được rồi, không nói.”. Hắn khẽ cúi đầu thì thầm:
“Chỉ làm.”
Cô giơ tay định đập, nhưng hắn đã nhanh hơn, bế cô bổng lên, bước về phía giường.