Đẻ Thuê Cho Cố Tổng - Chương 73
đừng làm hại con tôi… Ai đó, xin cứu lấy con tôi…”
“Mãn Mãn! Cô bình tĩnh lại đi, chỉ là mơ thôi, không sao cả.”
Nhưng cô hoàn toàn không nghe thấy gì, như bị nhốt trong thế giới mộng mị của riêng mình, vùng vẫy trong sợ hãi.
Nhiên nhanh chóng quay lại, trên tay là hộp y tế của bác sĩ. “Bác sĩ Dương, đây!”
Anh lập tức lấy ra một cây nhiệt kế, lắc mạnh rồi đặt vào miệng cô, kim nhiệt độ nhảy vọt lên 40 độ C khiến bác sĩ Dương sững người.
“Cô ấy sốt rất cao. Nhanh lên, mang khăn lạnh vào đây để lau người hạ nhiệt cho cô ấy.”
“Vâng!”. Nhiên xoay người chạy vội đi, khuôn mặt tái đi vì căng thẳng, trán toát mồ hôi.
Nó không biết rằng, nguy hiểm đang rình rập trong chính ngôi nhà này. Một kẻ lạ mặt đã lặng lẽ xuất hiện, ẩn nấp sau bức tường, ánh mắt sắc như dao dõi theo từng bước chân của Nhiên.
Khi Nhiên vào nhà vệ sinh lấy khăn và chậu nước lạnh, nó vẫn vô tư tự nhủ như sắp khóc. “Phu nhân, người nhất định sẽ không sao đâu… xin người đừng bỏ em.”
Nước mắt rơi xuống, làm nhòe cả tầm nhìn. Trong gương, phản chiếu hình ảnh một người đàn ông cầm trên tay cây gậy lớn đang lặng lẽ tiến tới phía sau.
“Bốp!”
Một âm thanh rợn người vang lên. Nhiên bị đánh mạnh vào đầu, ngã gục xuống sàn trong vô thức.
Giọng nói khàn đặc cất lên, đầy thù hằn. “Giải quyết xong một đứa. Giờ tới lượt thằng kia nữa là xong.”
Kẻ đó không ai khác ngoài Trần Đình. một kẻ bất chấp mọi thủ đoạn để có tiền tiêu xài. Lần này hắn trở lại để bắt cóc Mãn Mãn, dùng cô và đứa bé trong bụng uy hiếp Cố Minh Thiên, ép anh giao nửa công ty cho mình.
Nợ nần chồng chất, Trần Đình biết rằng đời này không trả nổi, nên đã lên kế hoạch liều lĩnh. nếu thất bại, hắn sẽ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu em gái mình. Tô Nhạc, để thoát thân.
Trong mắt hắn, tiền là tất cả, còn người thân chỉ là quân cờ để hi sinh.
Kế hoạch của hắn và Tô Nhạc đã được vạch ra từ lâu, tính toán từng bước một cách kỹ lưỡng.
Trần Đình tiến đến, cúi xuống, lấy đoạn dây thừng chuẩn bị sẵn, trói chặt tay Nhiên ra phía sau, trói cả chân, rồi bịt miệng cô lại, đề phòng khi tỉnh dậy cô sẽ kêu cứu, làm hỏng kế hoạch.
Lúc này, chờ mãi vẫn không thấy Nhiên quay lại, bác sĩ Dương sốt ruột trong lòng. “Sao giờ vẫn chưa mang lên nhỉ?”
Cảm thấy bất an, anh sực nhớ trong phòng mình còn một viên thuốc hạ sốt, không nghĩ ngợi nhiều liền lập tức quay trở lại phòng.
Ngay khi bác sĩ Dương vừa rời khỏi, Trần Đình liền nhân cơ hội lẻn vào phòng cô. Hắn bước đến bên giường, nhìn người phụ nữ đang thiêm thiếp ngủ mà chép miệng đầy mỉa mai:
“Em gái thân yêu! Mới mấy tháng không gặp mà đã gầy tong teo thế này, lại còn cái bụng to thế kia… sinh đôi à?”
Như nghe được giọng nói đáng ghét mà cô căm hận nhất, từ trong cơn mê, cô nghiến răng ken két, rồi từ từ mở mắt. Hình ảnh lờ mờ của người đàn ông trước mặt dần hiện ra, nhưng còn chưa kịp thấy rõ, hắn đã nhanh chóng vụt chạy, trốn sau chiếc tủ gần đó.
Bác sĩ Dương vừa bước vào, thấy cô đã tỉnh thì lập tức hỏi thăm:
“Mãn Mãn, cô thấy sao rồi? Uống chút thuốc đi, sốt cao như vậy rất dễ ảnh hưởng đến thai nhi.”
Vừa nói, anh vừa đỡ cô ngồi dậy, rót nước và đưa thuốc vào miệng cho cô uống.
Uống xong, cô siết chặt lấy áo của bác sĩ, đôi môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng cổ họng khàn đặc, giọng nói yếu ớt khiến anh không nghe rõ. Thấy vậy, bác sĩ Dương ngỡ rằng cô vẫn còn giận mình, liền hối lỗi nói:
“Tôi xin lỗi, là lỗi của tôi khi giấu cô mọi chuyện. Nhưng đứa bé vô tội, cô đừng bỏ ăn, cũng đừng để bản thân bị bệnh… tội nghiệp hai đứa nhỏ lắm.”
Mãn Mãn lắc đầu liên tục. Bác sĩ lại tưởng cô không chấp nhận, liền nói tiếp:
Có thể bạn quan tâm
“Chờ cô khỏe lại, tôi để cô đánh cũng được. Đừng tự hành hạ bản thân như vậy nữa.”
“Không phải… Cái tên bác sĩ ngốc này!”. Cô bực bội đến mức muốn hét lên trong lòng.
Cánh tay cô run rẩy, chậm rãi đưa lên chỉ về phía sau chiếc tủ, trong đầu vang lên một tiếng cảnh báo rõ ràng. “Sau tủ… có người.”
Thấy hành động kỳ lạ của cô, bác sĩ Dương nhíu mày đầy nghi hoặc, nhìn về hướng tay cô chỉ:
“Chiếc tủ sao?”
Anh nhìn cô như để xác nhận, cô chỉ khẽ gật đầu.
Hiểu ra vấn đề, bác sĩ lập tức buông cô ra, đứng dậy tiến về phía tủ. Tuy nhiên, anh vẫn có chút chần chừ, nhanh tay cầm theo ống kim y tế đặt trên bàn để phòng thân. Trong đầu không ngừng suy nghĩ. “Hình như… có điều gì đó không ổn.”
Vừa mới bước tới gần, từ phía sau một cây gậy gỗ bất ngờ vung lên khiến bác sĩ Dương giật mình, mắt trợn tròn, đứng sững lại.
“Cẩn thận!”
Tiếng hét của Mãn Mãn giúp anh bừng tỉnh, lập tức né sang một bên, tránh được cú đánh chí mạng.
Trần Đình bật cười khanh khách, bước ra từ sau tủ:
“Phản xạ cũng không tệ đâu nhỉ?”
“Ngươi là ai? Sao có thể lên được tới đây?”. Bác sĩ quát lớn.
“Tao là… anh trai nó!”. Hắn vừa nói vừa chỉ tay về phía Mãn Mãn.
“Cái gì? Anh trai?”. Bác sĩ Dương sửng sốt, quay đầu nhìn cô như đang cần một lời xác nhận.
Cô cũng ngỡ ngàng khi trông thấy hắn, nhưng cảm xúc trong lòng nhanh chóng chuyển thành phẫn uất, bởi chính hắn là kẻ đã đẩy cô vào bi kịch hôm nay.
Đôi mắt cô mở to, nhìn hắn trừng trừng. “Hắn không phải anh trai tôi. Tôi chỉ có một chị gái, là Tô Sam Sam.”
Trần Đình chẳng lấy làm ngạc nhiên, ngược lại còn bật cười mỉa mai. “Hóa ra mày biết rồi à? Dù sao cũng sống chung mười mấy năm, cũng gọi là có chút tình cảm chứ nhỉ?”
“Đồ khốn! Anh quay lại đây làm gì? Đã trốn được thì biến đi luôn đi.”
Cô hét lên, cổ họng đau rát khiến cô ho khan liên tục. Bác sĩ Dương vội đỡ lấy cô, lo lắng:
“Mãn Mãn, đừng quá kích động.”
Trần Đình vẫn thản nhiên, giọng điệu đầy tính toán:
“Tao nợ nần quá nhiều, nghe tin mày đang mang thai con của thằng Cố Tổng đó… Chi bằng dùng mày và đứa con trong bụng ép hắn giao nửa công ty cho tao. Như vậy, tao trả được nợ, cũng không phải trốn chui như chuột nữa.”
Cô khẽ cười khẩy, ánh mắt khinh bỉ:
“Anh ta sẽ không vì tôi mà giao nửa công ty cho một kẻ như anh đâu. Đừng mơ mộng hão huyền nữa.”
“Không thử thì làm sao biết được…



