Đẻ Thuê Cho Cố Tổng - Chương 75
Anh đừng đi, đừng bỏ em!”
“Buông ra.” Anh lạnh lùng nói.
Ả ta vẫn không buông, giọng đầy uất ức. “Em không buông! Khó khăn lắm em mới đi được đến bước này. Cô ta có gì hơn em? Tại sao anh cứ phải giữ lấy cô ta? Những gì cô ta có thể cho anh, em cũng có thể cho mà!”
“Cho tôi sao?”
Tô Nhạc rưng rưng nước mắt nhìn anh.
Anh khẽ nhếch môi, cười khinh bỉ, nâng cằm ả lên nhẹ nhàng, nói từng chữ một:
“Vậy thì đừng trách tôi.”
“Anh… anh nói gì cơ?”
Không để ả kịp phản ứng, anh gằn giọng ra lệnh:
“Đưa cô ta đến chỗ bọn buôn người. Bán làm nô lệ.”
Tô Nhạc choáng váng, đứng ngây người như hóa đá, rồi bị đám người kéo đi. Ả vùng vẫy, la hét trong tuyệt vọng:
“Minh Thiên! Tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Em làm tất cả cũng chỉ vì yêu anh thôi! Minh Thiên, anh thật tàn nhẫn!”
“Yêu tôi sao? Tôi không cần thứ tình yêu dơ bẩn ấy. Thứ tôi cần là tình yêu của Tiểu Mãn Mãn.”
Nói xong, anh quay người bước đi, lạnh lùng ra lệnh. “Hủy bỏ đám cưới này cho tôi.”
“Vâng!”. người hầu lập tức tuân lệnh.
Nhìn thấy anh bước đi, Tô Nhạc không ngừng gào khóc, nước mắt tuôn trào khắp gương mặt. Cả đời yêu anh, trao trọn trái tim cho anh, dùng mọi cách để có được anh, cuối cùng thứ cô nhận lại chỉ là sự thất vọng và sự coi rẻ lạnh lùng từ người đàn ông đó.
“Minh Thiên, em hận anh! Nguyền rủa anh vĩnh viễn không bao giờ có được hạnh phúc!”
Cùng lúc ấy, tình trạng của Mãn Mãn trở nên nguy cấp. Có thứ chất lỏng màu vàng đang chảy ra từ phía dưới, bác sĩ Dương nhìn thấy thì hoảng hốt thốt lên. “Chết rồi, phải sinh sớm thôi! Vỡ nước ối rồi!”
Gương mặt cô tái mét, nắm chặt tay bác sĩ, giọng thều thào, đứt quãng. “Cứu… cứu con tôi…”
Đúng lúc này, vì bị phân tâm bởi câu nói của bác sĩ Dương, Lục Ân sơ hở khiến Trần Đình chớp lấy cơ hội giật lại khẩu súng. Hắn nghiến răng, giơ súng lên, giận dữ hét. “Chết đi, lũ chuột nhắt!”
Không do dự, hắn bóp cò. Bác sĩ Dương mở to mắt, định lao đến lấy thân mình đỡ đạn cho cô.
“Đoàng!”
Tiếng súng vang lên chói tai, tiếp theo là tiếng kêu thảm thiết. Con mèo đen nhỏ lao ra, ngã gục xuống sàn, máu từ cơ thể nó loang lổ khắp nền nhà.
“Tiểu Hắc!”. cô kinh hoàng gọi tên nó trong lòng.
Hóa ra nó đã lao đến chắn cho cô một phát súng. Và chính nó, trong đêm đó, đã cảm nhận được mối nguy hiểm sắp xảy ra. Nó âm thầm bơi qua biển giữa đêm đen, đi tìm người giúp đỡ. Không ai khác, người nó tìm đến chính là Lục Ân. một thầy pháp có thể nhìn ra được thân phận đặc biệt của nó.
Cô nhìn con mèo bé nhỏ vì mình mà ngã xuống, tim như bị ai bóp nghẹt. Nước mắt trào ra, nỗi bất lực và đau đớn dâng lên như sóng cuộn.
Đúng lúc đó, Viêm Nghị xuất hiện, kịp thời cứu được Nhiên và xông vào. Trần Đình giật mình, trong lúc mất cảnh giác, bị Lục Ân đánh mạnh vào sau gáy, ngã gục, bất tỉnh tại chỗ.
Có thể bạn quan tâm
“Phu nhân!”
Nhiên hốt hoảng lao đến bên cô.
Bác sĩ Dương lập tức quát lớn. “Đưa cô ấy vào phòng riêng, chuẩn bị sinh mổ! Nhanh!”
Không có thời gian để thắc mắc, Nhiên và Viêm Nghị vội chạy đi chuẩn bị dụng cụ cần thiết. Bác sĩ Dương bế cô lên, nhanh chóng bước theo sau, vừa đi vừa động viên. “Mãn Mãn, cô phải cố gắng, tuyệt đối không được bỏ cuộc!”
Lúc này, chỉ còn Lục Ân ở lại trong phòng. Sau khi trói chặt Trần Đình, cất khẩu súng vào nơi an toàn, anh bước đến bên con mèo đang hấp hối. Ánh mắt Lục Ân dịu xuống, cúi đầu nói khẽ. “Em đã làm rất tốt. Hãy yên tâm ra đi. Còn lại, cứ giao cho bọn anh, Du Ẩn.”
Dường như nghe được lời ấy, con mèo cũng yên lòng. Nó khép mắt lại, rời đi trong yên bình.
Mãn Mãn được đưa vào phòng sinh. Cô nằm trên bàn như một con cá nằm trên thớt, bất lực và hoảng sợ. Nước mắt chảy dài trên gương mặt, nỗi sợ không chỉ là nỗi đau thể xác, mà là nỗi sợ mất con. điều đáng sợ nhất.
Tất cả đều đứng bên ngoài, chỉ có Nhiên ở lại phụ bác sĩ hỗ trợ trong lúc cấp bách.
Sau khi mặc đồ bảo hộ, chuẩn bị đầy đủ dụng cụ và gây mê, bầu không khí trở nên căng thẳng tột độ. Bất ngờ, cô đưa tay nắm chặt tay bác sĩ Dương, miệng mấp máy như muốn nói gì đó.
“Mãn Mãn, tôi không nghe rõ…”
Anh ghé sát tai vào môi cô. Nghe xong, ánh mắt anh thoáng kinh ngạc, không thốt nên lời. Anh định từ chối, nhưng rồi nghĩ đến những khổ đau mà cô đã trải qua, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Một tiếng trôi qua… rồi hai tiếng… ba tiếng…
Cuối cùng, trong căn phòng yên tĩnh, tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang lên.
“Ra rồi.”
Cố Minh Thiên sốt ruột đứng chờ bên ngoài nãy giờ, vừa thấy bác sĩ bước ra, anh lập tức tiến tới hỏi dồn. “Tiểu Mãn, cô ấy sao rồi?”
Bác sĩ Dương không trả lời, ánh mắt u buồn trĩu xuống, lặng lẽ lắc đầu.
Theo sau là Nhiên, tay ôm một đứa bé sơ sinh, nước mắt lặng lẽ rơi, không thốt nên lời.
Như hiểu ra điều gì đó, anh không hỏi thêm nữa, chạy thẳng vào bên trong. Trước mắt là cơ thể cô nằm bất động trên bàn, phủ một tấm vải trắng. Anh run rẩy đưa tay lên, chậm rãi vén tấm khăn ấy ra.
Đôi mắt cô nhắm nghiền, gương mặt gầy gò, tái nhợt đến đáng thương. Giọng anh nghẹn ngào, như đang cầu xin. “Tiểu Mãn… Em đừng dọa tôi, em chỉ đang ngủ thôi đúng không? Con của chúng ta ra đời rồi mà…”
Đáp lại anh chỉ là một khoảng lặng đến tê dại.
Bước chân anh chậm rãi tiến gần, sống mũi cay xè, hai hàng nước mắt không ngăn được mà rơi xuống. Giờ đây, anh không còn là tổng tài kiêu ngạo, tàn nhẫn nữa, mà chỉ là một người đàn ông đang tuyệt vọng đến tận cùng.
“Tiểu Mãn… em có nghe tôi nói không? Mau tỉnh lại đi… Đừng ngủ nữa…”
Anh ôm lấy thân thể lạnh giá ấy vào lòng, bật khóc nghẹn ngào. Giọng anh khàn đặc, từng từ như xé rách tâm can. “Tiểu Mãn, em vẫn còn giận tôi đúng không… Nếu vậy thì… Chúng ta không yêu nhau nữa được không?.. Không yêu nữa…”
Lời nói run rẩy, nghẹn trong tiếng nức nở, mang theo sự day dứt đến cùng cực. Anh ôm cô vào lòng như một kẻ mất hết lý trí, không ngừng lặp đi lặp lại, không chịu chấp nhận sự thật tàn nhẫn này. Anh không thể tin cô đã ra đi. Cảnh tượng đó khiến ai chứng kiến cũng phải chua xót, nghẹn ngào.
“Tiểu Mãn… anh xin lỗi…



