Đẻ Thuê Gặp Phải Tổng Tài Cưng Vợ Điên Cuồng - Chương 10
Anh vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, dáng vẻ cực kỳ khó chịu.
Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh cứ ra vào toilet liên tục, sắc mặt trắng bệch vì kiệt sức.
Tử Lạp lo lắng quay lại, nhẹ nhàng gõ cửa:
"Lâm Sâm? Anh không sao chứ? Có cần đến bệnh viện không?"
"..."
"Anh ăn nhầm thứ gì à?"
"..."
"Lâm Sâm…"
Không thể chịu đựng nổi, cuối cùng Lâm Sâm phải đến bệnh viện kiểm tra. Hân Hân biết chuyện thông qua người làm, cả người lập tức run rẩy vì sợ hãi. Cô ta không ngờ. người ăn bát yến ấy lại là… Lâm Sâm.
Trong phòng, lòng Hân Hân như lửa đốt, chột dạ lo lắng. Cô nhanh chóng bước xuống lầu, cố làm bộ như không hay biết chuyện gì.
"Nhà vừa có chuyện gì sao?"
"Cậu Lâm Sâm vào viện rồi ạ. Hình như bụng không được khỏe," một người làm đáp.
Hân Hân gượng cười, nhạt nhòa đáp lại đôi câu, rồi thong thả ra phòng khách chờ đợi.
Chừng hơn ba mươi phút sau, mẹ của Lâm Sâm trở về. Nét mặt bà căng thẳng thấy rõ. Vừa trông thấy, Hân Hân lật đật chạy lại, lưỡng lự hỏi han:
"Bác… anh Lâm Sâm có sao không ạ?"
"Ổn hơn rồi cháu."
Nghe đến đó, Hân Hân khẽ thở phào, mỉm cười dạ khẽ, trong lòng như trút được gánh nặng. Nhưng chưa kịp bình tĩnh, bà phu nhân đã chậm rãi lên tiếng:
"Hân Hân này… nhà bếp có camera, cháu biết chứ?"
"Ca… camera? Bác… bác nói…"
Khuôn mặt Hân Hân tái nhợt. Cổ họng nghẹn cứng, từng chữ như muốn rớt ra nhưng không thành tiếng. Hóa ra… bà đã biết.
Không còn cách nào để thanh minh, Hân Hân im lặng nhìn bà rút điện thoại ra, giọng bà vẫn bình thản:
"Có muốn xem lại không?"
"Cháu… cháu xin lỗi bác. Cháu… trót dại, mong bác tha thứ cho cháu."
"Cháu không cố ý đâu ạ…"
Hân Hân rưng rưng nước mắt, nắm lấy tay bà van nài. Bao công sức bao năm gây dựng hình tượng ngoan hiền, giờ phút này đã tan thành mây khói.
Nhưng mẹ Lâm Sâm không dễ mềm lòng. Bà không thể tha thứ cho kẻ dám mưu hại con dâu, đứa bé trong bụng, và cả con trai của bà.
"Bác nể tình ba mẹ cháu nên không báo công an về hành vi cháu làm. Nhưng…"
Bà dừng một chút, giọng trở nên lạnh lẽo:
"Dọn hành lý rời khỏi đây. Bác không muốn cháu ở lại để tiếp tục hại người nhà bác."
"Bác… bác đừng đuổi cháu mà…"
Hân Hân òa khóc, quỳ gối van xin, nhưng bà vẫn lạnh lùng quay lưng bước vào nhà bếp, gọi người làm căn dặn rõ: trước sáng mai phải sắp xếp để Hân Hân rời khỏi biệt thự.
Người làm nghe lệnh, chỉ biết cúi đầu dạ răm rắp. Ai cũng tò mò nhưng không ai dám hỏi. Hân Hân ngồi rụp xuống sàn, nước mắt lã chã. Trong nhà, tiếng xì xào nho nhỏ bắt đầu vang lên.
Cô biết. giờ có nói gì, bà cũng sẽ không nhìn mặt cô nữa.
Sáng hôm sau, Tử Lạp cùng Lâm Sâm và ba anh trở về nhà sau một đêm ở viện theo dõi. Vừa bước vào cửa, họ liền thấy hành lý Hân Hân bị đặt trước sảnh.
Tử Lạp khẽ nhíu mày, dìu Lâm Sâm bước vào. Bà phu nhân mỉm cười ra đón:
"Khỏe chưa con?"
"Dạ, ổn hơn rồi mẹ… Nhưng hành lý này là…?"
Có thể bạn quan tâm
"À, Hân Hân nói không muốn ở đây nữa nên dọn đi rồi."
Bà nắm lấy tay cả hai, đưa vào phòng khách. Lúc ấy, Hân Hân từ trên lầu bước xuống, mắt sưng đỏ, chắc hẳn đã khóc rất nhiều đêm qua.
Bà phu nhân chẳng bận tâm, quay ra lớn tiếng gọi:
"Xong rồi hả Sen?"
"Dạ, đã dọn xong thưa bà. Gọn gàng, không còn sót lại gì ạ."
Bà gật đầu, hừ nhẹ. Hân Hân cúi đầu, cố bước lại gần, níu tay Lâm Sâm một lần cuối:
"Lâm Sâm… em… em xin lỗi…"
Lâm Sâm chau mày, ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra. Sao phải xin lỗi? Thái độ của mẹ với Hân Hân cũng lạ thường.
"Có chuyện gì vậy?"
"Nếu cháu có gan thì cứ nói ra sự thật."
"Cháu…"
Hân Hân lưỡng lự. Lâm Sâm liếc sang hỏi ba bằng ánh mắt dò hỏi, nhưng ông chỉ khẽ lắc đầu, không nói gì. Ông tin vợ mình luôn có lý do chính đáng.
"Con gái nhà lành thì biết giữ phận. Người thứ ba chen chân không có cửa vào nhà họ Lâm."
Bị nói thẳng, Hân Hân chỉ biết cúi mặt kéo vali bước đi. Trước khi ra khỏi cửa, cô ta không quên ném lại một ánh mắt đầy hận ý về phía Tử Lạp.
Tử Lạp lặng lẽ nhìn theo, không nói một lời.
Hân Hân vừa khuất, Sen từ trong bếp hớt hải chạy ra:
"Bà ơi, cháo chín rồi ạ."
"Múc cho Lâm Sâm ăn trước. Từ nay, mọi món ăn của Tử Lạp đều phải qua dạ dày của Lâm Sâm."
"Sao phải làm vậy ạ? Hai đứa con ăn chung cũng được mà?"
Lâm Sâm ngơ ngác, không hiểu nổi. Bà phu nhân cau mày:
"Lắm lời. Mau ăn đi. Ăn xong thì còn mang lên cho con bé."
Anh thở dài, đứng dậy làm theo. Tử Lạp tính đi cùng, nhưng bà đã nhẹ nhàng kéo tay cô lại, nói nhỏ:
"Chờ chút, bác sẽ cho người mang lên phòng sau."
Thực chất, bà muốn dùng con trai như "chuột bạch". để đề phòng bị đầu độc lần nữa. Nghe vậy, Tử Lạp mím môi, khẽ gật đầu, không hỏi thêm gì.
Khoảng 30 phút sau, Sen mang cháo nóng hổi lên tận phòng cho Tử Lạp. Phải nói, từ khi mang thai, cô được chăm sóc không khác gì nữ chủ nhân trong nhà. Hai ông bà phu nhân cũng xem cô như con gái ruột.
Tử Lạp bây giờ không còn là người mang thai hộ, mà sắp trở thành con dâu chính thức của nhà họ Lâm.
Sen vừa đặt bát cháo xuống bàn, định quay đi thì Tử Lạp lên tiếng gọi lại:
"Sen… chuyện của Hân Hân, chị có biết không?"
Sen thoáng khựng lại, rồi lắc đầu nhẹ, vẻ mặt hơi lúng túng.
Bà chủ đã dặn rõ: dù có biết cũng phải giả vờ như không hay. Người làm như Sen đâu dám trái lệnh.
Thấy vậy, Tử Lạp cũng hiểu, liền nhẹ nhàng nói:
"Tôi chỉ hỏi vậy thôi, không sao cả. Chị đi làm việc đi."
Sen cúi đầu, dạ khẽ, rồi mở cửa rời khỏi phòng.
Buổi tối, sau khi dùng cơm xong, Lâm Sâm dìu Tử Lạp lên phòng nghỉ. Một lúc sau, điện thoại anh vang lên tiếng tin nhắn. Tử Lạp không tò mò nên cũng chẳng cầm lên xem, vẫn chăm chú đọc sách.
Một lát sau, điện thoại lại đổ chuông inh ỏi, có người gọi đến. Lúc này, Lâm Sâm còn đang trong nhà vệ sinh. Tử Lạp lờ đi, cô không muốn xâm phạm quyền riêng tư của ai, nên không bắt máy. Chuông tắt, rồi lại tiếp tục reo.



