Đẻ Thuê Gặp Phải Tổng Tài Cưng Vợ Điên Cuồng - Chương 12
Chúng ta đang họp về một dự án rất quan trọng – là tâm huyết của Chủ tịch, tức ba cậu. Nếu cậu không thể tập trung, tôi xin phép rời đi."
Dứt lời, ông định bước ra thì Lâm Sâm vội giữ lại, cúi đầu xin lỗi:
"Ông Viễn, xin hãy đợi một lát. Tôi sẽ giải quyết ngay. Mong ông ngồi lại, chúng ta sẽ tiếp tục."
Ông Viễn lặng lẽ gật đầu ngồi xuống:
"Thôi được, tôi nể mặt Chủ tịch."
Lâm Sâm thở phào, sau đó quay sang nhìn Hân Hân, ánh mắt sắc lạnh:
"Ra ngoài."
Câu nói vừa dứt, trợ lý lập tức bước tới kéo Hân Hân ra ngoài. Hân Hân sợ hãi, lặng lẽ đi theo, lòng hoang mang vì chưa bao giờ thấy Lâm Sâm cứng rắn với mình như vậy.
30 phút sau.
Tan họp, Lâm Sâm trở lại phòng làm việc. Hân Hân vẫn chờ sẵn. Vừa thấy anh, cô chạy tới, giọng nức nở:
"Em xin lỗi... Em không cố ý. Em không biết đó là cuộc họp quan trọng..."
Cô níu lấy tay anh, nước mắt lưng tròng. Nhưng Lâm Sâm chỉ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, rồi dứt khoát gạt tay ra:
"Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Cô có biết mình vừa phá hỏng điều gì không?"
"Em biết… em sai rồi. Nhưng em không thể sống thiếu anh..."
"Anh biết em đã từ bỏ mọi thứ bên Mỹ để quay về, nhưng..."
Anh không nói hết, chỉ chầm chậm quay lưng bỏ đi. Hân Hân lao tới ôm anh từ phía sau, run rẩy:
"Không được... Em không cho anh đi!"
"Vợ tôi hôm nay khám thai. Tôi phải đưa cô ấy đi."
Anh nhẹ nhàng gỡ tay Hân Hân khỏi người mình. Nghe đến chữ "vợ" và "khám thai", sắc mặt Hân Hân thay đổi hoàn toàn. Cô gào lên:
"Anh đừng nhắc đến cô ta được không? Cô ta có thai thì sao chứ? Em cũng có thể sinh con cho anh mà!"
"Cô nghĩ mình đủ tư cách à?"
Lâm Sâm nghiêm giọng, rồi lập tức quay người rời đi, để lại Hân Hân bật khóc nức nở giữa phòng.
Sau khi rời công ty, Hân Hân đến một quán bar. Cô uống rất nhiều để giải tỏa nỗi uất ức trong lòng. Điện thoại rung lên. là tin tức: "Lâm Tổng sắp kết hôn, vợ chưa cưới đang mang song thai."
Hân Hân lặng người. Rồi bất chợt cô gào lên, đập phá đồ đạc:
"Tôi hận cô! Tại sao lại cướp Lâm Sâm khỏi tôi?"
Nhân viên vội chạy đến can ngăn, nhưng bị cô xô ngã, miệng la hét:
"Cút! Mấy người biết tôi là ai không? Cút hết!"
Bảo vệ lập tức được gọi đến. Giữa lúc hỗn loạn, một chàng trai cao ráo, điển trai bước tới, giọng bình tĩnh:
"Khoan đã. Cô ấy là người quen của tôi. Xin lỗi, thiệt hại tôi sẽ đền."
Người bảo vệ gằn giọng:
"Nếu vậy thì anh mau đưa cô ấy ra khỏi đây."
Chàng trai gật đầu lễ độ, rồi nhẹ nhàng đỡ lấy Hân Hân:
"Hân Hân..."
"Lương... Lương Viễn Trạch?"
Hân Hân nhìn người trước mặt, ánh mắt ngỡ ngàng. Anh là người bạn thân thiết của cô thời còn ở Mỹ, giờ không ngờ cũng đã trở về.
Có thể bạn quan tâm
"Sao lại ra nông nỗi này?"
"Họ... họ bỏ em rồi... không ai cần em nữa..."
Anh ôm lấy cô, nhẹ giọng:
"Anh từng dạy em phải mạnh mẽ. Ai cản đường, em phải vượt qua họ."
"Anh nghĩ em chưa làm sao? Em đã cố rồi… Nhưng thất bại... Viễn Trạch... Em mệt lắm rồi. Em không giành lại anh ấy nữa..."
Cô gục đầu vào vai anh, nức nở. Viễn Trạch dịu dàng vỗ về:
"Nếu em mệt... thì về với anh. Anh sẵn sàng chờ em."
Nghe lời thổ lộ, Hân Hân ngước nhìn anh, đầu óc choáng váng. Viễn Trạch mỉm cười:
"Hân Hân, anh thích em. Từ rất lâu rồi."
"Giờ anh ta không còn muốn bảo vệ em, thì để anh làm điều đó thay."
Hân Hân chưa kịp đáp lại thì đã ngất lịm. Viễn Trạch ôm lấy cô rời khỏi quán, quyết tâm đưa cô trở về Mỹ. nơi anh sẽ cố gắng để cô chấp nhận tình cảm của mình.
Sáng hôm sau, “gạo đã nấu thành cơm”, sau đêm hôm ấy, Hân Hân chỉ còn cách đồng ý. Dù gì trên đời này cũng chỉ còn Lương Viễn Trạch sẵn sàng dang rộng vòng tay đón lấy cô.
Hân Hân về lại Mỹ, trước khi rời đi, Lương Viễn Trạch thay mặt cô gọi điện cho Lâm Sâm, thay lời xin lỗi và báo rằng cả hai sắp kết hôn. Nhận được lời chúc mừng từ Lâm Sâm, lòng Hân Hân nhẹ bẫng.
(...)
“Mẹ, Hân Hân về Mỹ rồi.”
Nghe xong, bà gật đầu, không đáp, chỉ cắm cúi bận rộn trong bếp. Thật ra bà đã biết chuyện, sáng nay Hân Hân có nhắn gửi lời xin lỗi, bà gọi lại thì người bắt máy lại là một thanh niên. Bà đã nói hết những điều cần nói, giờ cũng không còn gì ghét bỏ nữa.
Thấy nét mặt mẹ thoáng trầm ngâm, Lâm Sâm cũng phần nào đoán được, anh khẽ thở dài, uống cạn ngụm nước rồi cầm áo khoác chuẩn bị rời đi.
“Tối nay con có hẹn với khách hàng, chắc sẽ về trễ, mẹ trông chừng Tử Lạp giúp con.”
“Được.”
Bà gật đầu đồng ý ngay, từ khi Tử Lạp mang song thai, chế độ chăm sóc dành cho cô cũng đặc biệt hơn hẳn.
Lâm Sâm cúi đầu chào rồi rời đi, chiếc xe đã đợi sẵn bên ngoài.
Trong buổi gặp mặt đối tác, một cô gái trẻ vô tình để ý đến Lâm Sâm, ánh mắt lén lút cứ liên tục hướng về phía anh.
Thục Y Y – con gái một đối tác của Lâm Sâm – hôm nay có dịp đi cùng cha đến bữa tiệc. Xinh đẹp, kiêu kỳ và đầy tự tin, Thục Y Y không kìm được liền tiến lại gần trợ lý của Lâm Sâm để dò hỏi.
“Không biết Giám đốc của anh có bạn gái chưa?”
“Ý cô là Lâm Tổng? Anh ấy chưa có bạn gái,” trợ lý trả lời dửng dưng.
Thục Y Y mỉm cười, tưởng rằng có hy vọng, thì ngay lập tức bị dội gáo nước lạnh.
“Anh ấy có vợ rồi, còn đang có hai con. Cô định làm vợ lẽ hay nhân tình? Nếu muốn, tôi có thể chuyển lời đến phu nhân.”
Cậu trợ lý khẽ nhấp rượu, thản nhiên nói khiến Thục Y Y đỏ bừng mặt, trợn mắt tức giận.
“Anh... anh có biết tôi là ai không?”
“Không, tôi làm sao biết được,” cậu nhún vai cười nhạt, càng khiến cô ta phát điên, vùng vằng bỏ đi. Cậu trợ lý chỉ khẽ lắc đầu thở dài – từ sau khi Lâm Tổng có vợ, phu nhân đã căn dặn kỹ phải trông chừng Lâm Tổng, tránh xa những cô gái xinh đẹp.
Thục Y Y sụt sùi đến tìm cha mình đang trò chuyện bên trong.
“Bố à, hủy hợp tác đi, trợ lý của Lâm Sâm dám xem thường con!”
Ông Thục hơi khựng lại, nhìn con gái đầy khó xử.



