Em Là Người Cuối Cùng Trong Danh Sách - Chương 7
cơ hội phục quốc của nhà họ Giang tôi cuối cùng cũng tới rồi!
Vừa xuống máy bay chưa kịp hít thở không khí tự do, tôi đã phải quay lại phòng chờ để bay về.
Giấc mơ về bầu trời xanh, mây trắng, biển rộng và mấy anh sáu múi tắm nắng… tan như bọt biển.
Chuyến du lịch trên không ‘đi rồi lại về’ chính hiệu.
Trong phòng chờ VIP, tôi không ngừng vuốt chiếc thẻ Tần Dịch đưa.
Đây là thẻ?
Không — đây là quỹ phục sinh thương hiệu WE của tôi!
“Nè, trong này có bao nhiêu tiền vậy?”
“Năm mươi triệu tệ.”
50 triệu tệ?
Nghe quen ghê ta.
Chẳng phải chính là con số mà nếu tôi muốn tự kiếm thì phải bắt đầu cày từ thời Gia Khánh triều Thanh mới gom đủ hay sao?
“Anh chắc chứ? Đây không phải là tiền mẹ anh cho để làm quỹ cưới hả?”
“Là tiền tôi tự tích cóp suốt hai năm qua, để dành cưới vợ.”
Tôi lập tức như cầm phải than hồng, hoảng hốt nhét cái thẻ trả lại ngay tức khắc.
Tần Dịch thì nhất quyết không chịu, thẳng tay đẩy thẻ trả về, giọng bá đạo đầy quen thuộc:
“Đã cho rồi thì cầm lấy. Lắm lời.”
“Anh có vấn đề à? Tôi nhận rồi thì anh lấy gì cưới vợ?”
Tôi chưa bao giờ thấy ai vì bạn bè mà sẵn sàng “đâm hai dao vào ngực” như Tần Dịch cả!
“Đã không có bạn gái thì chuyện cưới xin cũng chẳng vội.”
“Cái gì? Anh chia tay với Ngô Tĩnh rồi á? Nhanh dữ vậy!”
Tôi hét lên đến mức âm thanh vỡ tầng số.
“Đừng nghĩ nhiều. Tôi chỉ lấy cớ xem mắt để gặp cô ấy thôi.”
Tôi còn đơ như tượng thì Tần Dịch đã tiếp tục:
“Nhà cô ấy có một toà cao ốc đang rao bán, rất hot. Mấy ngày tôi không đi làm là lo ký hợp đồng đó cho cô.”
Tôi há hốc mồm.
“Vậy mà cô ta còn đòi đuổi tôi?!”
“Chọc cô chơi thôi. Cô nghĩ tôi bay đến tận đây làm gì?”
Khoan… để tôi sắp xếp lại suy nghĩ.
Nghĩa là…
Tần Dịch với Ngô Tĩnh không có yêu đương gì hết — chỉ là làm ăn.
Và tiền dành dụm cưới vợ, anh lại đem… đầu tư cho tôi?
Lưng tôi như gánh cả tấn nợ ân tình.
“Tại sao anh làm nhiều như vậy vì tôi?”
“Tôi nấu nồi cháo này hơn hai mươi năm. Luyến tiếc đến mức chưa dám ăn một muỗng nào.”
… Cháo?
Có nồi cháo nào nấu suốt hai mươi năm không trời?
Ánh mắt anh đột nhiên trở nên sâu thẳm đến mức tim tôi khựng lại.
“Chẳng lẽ cuối cùng để người khác đến húp cả nồi lẫn muỗng?”
Emmmm… lần đầu tiên trong đời tôi được tỏ tình bằng một nồi cháo.
Tên đàn ông thẳng như ruột ngựa này… hết thuốc chữa luôn rồi.
Tôi còn chưa kịp tiêu hóa xong ẩn dụ cháo tình yêu thì anh ta lại tiếp tục gây khó:
“Vậy tôi hỏi cô — trong danh sách đối tượng xem mắt cô làm cho tôi, tại sao lại không có cô?”
Tôi bĩu môi:
“Tổng giám đốc Tần trả tôi từng này lương, còn muốn chiếm luôn thời gian ngoài giờ để tôi đi xem mắt với anh? Mơ đi!”
“Đã vậy thì… cô khỏi làm cấp dưới của tôi nữa.”
Tôi lập tức cảm thấy sấm chớp chuẩn bị giáng xuống đầu.
“Giang Uyển, tôi lấy thân phận Tổng giám đốc MU trịnh trọng thông báo — cô bị sa thải.”
Hu hu… bị sếp sa thải, chẳng vui vẻ gì…
Nhưng ngẫm lại…
Cái người vừa đem toàn bộ tiền cưới vợ ra mở công ty cho tôi — cũng chính là ông sếp đang đuổi tôi đây.
Tôi quay lại MU để làm thủ tục nghỉ việc, bàn giao công việc.
Vừa bước vào công ty, đồng nghiệp bu kín lấy tôi như đàn ong mất tổ.
Có thể bạn quan tâm
“Chị Giang thật sự bị đuổi hả?”
“Bà xã tương lai của sếp ép đúng không?”
“Chị Uyển Uyển, chị phải sống tốt đó nha!”
“Chị đi rồi tụi em buồn lắm á!”
Tôi không nói lời nào, chỉ im lặng thu dọn đồ.
Thấy vậy, đồng nghiệp càng thêm sốt ruột, bàn tán rì rầm chẳng dứt.
Cho đến khi Tần Dịch xuất hiện, cả văn phòng mới im phăng phắc.
Tôi ngẩng đầu, kiêu hãnh đứng dậy:
“Tôi đi rồi, công ty này chắc cũng tan đàn xẻ nghé cho coi.”
Tần Dịch bình thản đáp:
“Lo tốt công ty của cô đi. Công ty của tôi không cần cô bận tâm.”
“Ủa? Thư ký Giang sắp mở công ty hả?”
“Có chuyện gì đang xảy ra vậy trời?!”
Cả văn phòng há hốc mồm, như xem phim mà không hiểu nổi nội dung.
Và rồi — màn bẻ cua còn gấp khúc hơn cả đường lên đèo.
Tần Dịch không nói nửa lời, nhận lấy thùng đồ của tôi.
Tay còn lại — nắm chặt tay tôi, kéo đi thẳng vào thang máy.
Cửa thang máy dần khép lại.
Kể từ hôm ấy, MU không còn “Thư ký Giang”.
Chỉ còn “Tổng giám đốc Giang” của WE.
Mới 22 tuổi, tôi đã đứng tên toàn bộ một công ty thời trang mới tinh.
Vốn điều lệ đăng ký: năm mươi triệu nhân dân tệ.
Không nhờ ba mẹ.
Không vay bạn bè.
Toàn bộ dựa vào… ông sếp cũ khó ưa nhưng chưa từng làm tôi thất vọng.
Người đại diện pháp lý: Tần Dịch.
Người nắm quyền kiểm soát tuyệt đối: Giang Uyển — chính là tôi.
“Tôi mới là người hưởng lợi còn anh thì đứng mũi chịu trận. Ván này tôi lời chắc rồi!”
Vẻ mặt đắc ý của tôi thật sự không giấu được.
“Đừng mừng sớm. Nếu chưa đầy một năm mà phá sản, tôi sẽ cằn nhằn cô cả đời.”
Cằn nhằn thì cằn nhằn.
Ít nhất tôi cũng từng đốt cháy bản thân vì giấc mơ của mình.
“Nhưng nếu công ty phá sản thật, thì tiền cưới vợ của anh cũng tiêu tan luôn đó.”
“Dù gì cũng để cho cô dùng. Cô thích đốt kiểu nào thì cứ tự nhiên.”
Có một người đàn ông như vậy bên cạnh…
Tôi nghĩ, vinh hoa phú quý cả đời này — tám phần là tôi ôm chắc trong tay rồi.
Ngày công ty thời trang WE chính thức khai trương, Tần Dịch cũng chịu “hạ cố thân chinh” đến góp mặt.
“Tiểu Tần à, cười lên cái coi? Vui vẻ tí, tỏa sáng lên nào.”
Bao nhiêu người có mặt mà chỉ có mình Tần Dịch mặt mày hằm hằm như vừa bị cướp tiền.
Tôi — CEO đời đầu của WE — cực kỳ không vui.
“Xin lỗi nhé, Tổng giám đốc Giang, tôi cười không nổi.”
Mặt anh ta? Lạnh như cái mâm mới lấy từ tủ đá.
“Đừng để tôi phải tát anh trong ngày vui nhất đời mình.”
Câu đó nói ra xong, sắc mặt anh ta còn lạnh hơn cả điều hòa bật mức thấp nhất.
“Ủa, công ty cô hợp tác gì mà toàn người mẫu nam thế kia?”
“Thì bộ sưu tập quý này là thời trang nam, đâu giống MU của anh.”
Tôi bĩu môi, mắt đảo một vòng đến suýt chạm trần.
“MU thì sao?”
Hừ, còn dám hỏi!
Cho phép tôi — cựu nhân viên MU — phát biểu đôi lời:
“Mỗi mùa quảng bá là toàn mỹ nữ!



