Giao Dịch Đẻ Thuê - Chương 34
sẽ chỉ có ba mà không còn mẹ."
Dứt lời, cô mang theo trái tim tan vỡ, bước nhanh rời khỏi hành lang bệnh viện, không dám quay đầu lại.
Vi Duy Phong đứng lặng nhìn bóng lưng cô khuất dần, từng cơ bắp trên người anh căng chặt, nỗi đau như vỡ tung trong lòng.
Anh cố gắng đè nén xúc động muốn đuổi theo, tự thuyết phục mình rằng, chỉ cần cô trở về Cao Hùng, ngày mai anh vẫn có thể gọi điện cho cô... Vẫn còn có thể gặp lại cô...
Vừa trở lại phòng viện trưởng, điện thoại nội bộ lập tức vang lên.
Vi Duy Phong ấn nút nghe.
"Viện trưởng, phu nhân tổng giám đốc có việc gấp cần tìm ông. Xin ông khi nào về thì lập tức gọi lại cho bà ấy."
"Tôi biết rồi."
Cúp máy, anh lập tức bấm số gọi về biệt thự của Vi Khải Phong.
"Thiên Tâm, tôi là Duy Phong."
Đầu bên kia lập tức vang lên giọng gấp gáp của Nhậm Thiên Tâm:
"Duy Phong, cậu biết không? Lục Yến muốn hại đứa bé trong bụng của Tịnh Diễm! Tôi tình cờ nghe được cuộc điện thoại, đã ghi âm lại rồi. Cậu lập tức tới đây nghe đi! Còn nữa, tôi đã kêu Tịnh Diễm nhanh chóng tới Đài Bắc, cô ấy đã tới chỗ cậu chưa? Cậu phải bảo vệ cô ấy cẩn thận!"
Vi Duy Phong như bị ai đó đâm thẳng vào tim.
"Tịnh Diễm..."
Anh thì thào, toàn thân căng cứng.
(Duy Phong, cậu sao vậy?)
Đầu bên kia không nghe thấy tiếng anh trả lời, Nhậm Thiên Tâm lo lắng hỏi dồn.
"Thiên Tâm, tôi... tôi vừa mới tổn thương Tịnh Diễm. Cô ấy... cô ấy đi rồi!"
Giọng anh trầm thấp, khản đặc vì đau đớn.
(Trời ạ! Duy Phong, mau đuổi theo cô ấy! Cậu rõ ràng cũng yêu cô ấy, tại sao còn tự hành hạ cả hai như vậy? Chẳng lẽ vì cậu nghĩ cô ấy yêu cậu chưa đủ sao?)
Nhậm Thiên Tâm gần như hét lên trong điện thoại.
(Nếu cậu chịu bình tĩnh suy nghĩ, chẳng phải chính cậu cũng sau khi kết hôn mới phát hiện mình không yêu Lục Yến sao? Vậy tại sao lại đi ghen với quá khứ của Tịnh Diễm?)
"Ghen với quá khứ của cô ấy ư?"
Vi Duy Phong khựng lại, như bừng tỉnh khỏi cơn mê muội.
(Đúng vậy! Cậu để ý việc cô ấy vì chồng chưa cưới mà hi sinh, vì vậy mới đau lòng, mới tức giận. Nhưng tình cảm của cô ấy đối với vị hôn phu kia chưa từng là tình yêu! Cậu đừng vì quá khứ của cô ấy mà đánh mất hạnh phúc hiện tại!)
Mỗi lời của Nhậm Thiên Tâm như từng nhát búa đập thẳng vào lòng Vi Duy Phong.
Anh ngơ ngác một giây, rồi gấp gáp nói:
"Thiên Tâm, cảm ơn chị. Tôi phải đi tìm cô ấy ngay lập tức! Tìm được rồi tôi sẽ báo cho chị."
(Duy Phong!)
Nhậm Thiên Tâm gọi giật anh lại trước khi anh cúp máy.
"Còn gì nữa sao, Thiên Tâm?"
(Cậu có cảm thấy hoàn cảnh của cậu và Lam Tịnh Diễm rất giống hoàn cảnh của tôi và Khải Phong không? Cậu cần phải tìm được cô ấy, nếu để mất cô ấy và đứa bé, cả đời cậu sẽ hối hận.)
Lòng Vi Duy Phong nặng trĩu.
Hai hoàn cảnh ấy, thật sự có rất nhiều điểm giống nhau... Một chút do dự cuối cùng trong lòng anh cũng biến mất.
"Thiên Tâm, cảm ơn chị đã nhắc nhở!"
Dứt lời, anh dứt khoát cúp điện thoại, lao ra khỏi phòng viện trưởng, quyết tâm phải tìm bằng được Lam Tịnh Diễm.
Vi Duy Phong ra khỏi bệnh viện, suốt dọc đường tìm kiếm không ngừng nghỉ. Anh tới sân bay, rồi lại đến trạm xe lửa, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lam Tịnh Diễm.
Càng tìm, lòng anh càng thêm hốt hoảng, tay chân luống cuống, nỗi bất an gặm nhấm từng hơi thở.
Có thể bạn quan tâm
Một tháng trôi qua.
"Dì Hồng, Tịnh Diễm vẫn chưa liên lạc với bà sao?"
Vi Duy Phong lo lắng hỏi qua điện thoại, giọng khản đặc. "Cô ấy nhất định sẽ liên lạc với bà, tôi biết cô ấy chỉ có bà là người thân thôi!"
Đầu dây bên kia, Dì Hồng lạnh nhạt đáp:
"Viện trưởng Vi, cậu có biết tại sao ta lại thích kiếm tiền của đàn ông không? Bởi vì lũ đàn ông các người đều khốn kiếp, tự cho mình là đúng!"
Bà hừ lạnh rồi tiếp:
"Ta đã khuyên Tịnh Diễm nên xử lý đứa bé, dù sao Uyển Uyển cũng bị cậu cướp mất rồi. Một cô gái cô đơn như nó, với điều kiện hiện tại, quay về giúp ta trông quán bar Piano cũng đủ nuôi thân. Theo cậu, vậy có được không?"
"Dì Hồng, tôi biết tôi khốn kiếp..."
Vi Duy Phong nắm chặt điện thoại, giọng trầm xuống, đầy tự trách.
"Nhưng nếu không yêu sâu đậm, có lẽ tôi đã không quan tâm nhiều như vậy... cũng sẽ không làm tổn thương cô ấy đến thế. Dì Hồng, xin hãy nói cho tôi biết, Tịnh Diễm đang ở đâu. Tôi thật sự vô cùng lo lắng."
"Bỏ đi! Tên khốn kiếp Hứa Minh Kỳ đã chạy sang Canada rồi. Cậu cũng ly hôn với vợ rồi, đúng không? Vậy hiện tại cô ấy rất an toàn, không cần cậu lo."
"Dì Hồng!"
Vi Duy Phong gần như gào lên. "Xin hãy nói cho tôi biết, cô ấy ở đâu?"
"Tôi thật sự không biết!"
Giọng Dì Hồng chậm lại.
"Cô ấy chỉ gọi cho tôi một lần báo bình an, nói là đang ở nơi ôn lại quá khứ... và muốn thực hiện một nguyện vọng ở đó. Tôi cũng không hiểu cô ấy định làm gì. Nhưng chỉ cần cô ấy an toàn là được."
Nơi ôn lại quá khứ?
Nguyện vọng chưa thực hiện?
Trong đầu Vi Duy Phong lóe lên một tia sáng. A Lý Sơn!
Không chần chừ, anh lập tức sắp xếp mọi việc.
Anh đưa Lam Uyển Uyển nhờ Nhậm Thiên Tâm chăm sóc vài ngày, rồi lái xe suốt đêm đến A Lý Sơn.
Con đường núi ngoằn ngoèo, xe anh lao vút đi trong màn đêm đặc quánh.
Cuối cùng, chiếc xe dừng lại trước khu nhà gỗ nhỏ mà ba năm trước họ từng lưu lại.
"Chào ông, nhà gỗ đó hiện giờ đã có người thuê rồi. Ông có thể chọn căn khác không?"
Ông chủ lễ phép nói.
"Ở đó có phải là một cô gái không?"
Vi Duy Phong gấp gáp hỏi.
"Giúp tôi tra thử xem cô ấy có tên là Lam Tịnh Diễm không!"
"Thưa ông, thật xin lỗi, chúng tôi không được phép tiết lộ thông tin khách hàng."
Không nói một lời, Vi Duy Phong rút ra một xấp tiền mặt đặt lên quầy lễ tân.
"Ông chủ, xin ông giúp tôi. Cô ấy là mối tình đầu của tôi... Chúng tôi đã hẹn nhau gặp lại ở đây. Nhưng vì chút hiểu lầm, cô ấy đến trước mà không cho tôi biết. Tôi tới đây là để xin cô ấy tha thứ."
Ông chủ nhìn xấp tiền, nghe câu chuyện cảm động, cuối cùng cũng động lòng.
"Đúng là có người tên Lam Tịnh Diễm ở căn đó."
"Vậy, làm phiền ông... đưa chìa khóa cho tôi."
"Chìa khóa?



