Giao Dịch Đẻ Thuê - Chương 36
cái hôn trân trọng, nguyện gắn bó trọn đời.
Tiếp theo, Lam Tịnh Diễm cũng đeo nhẫn vào tay anh, cười trong nước mắt.
Tất cả mọi người vỗ tay chúc mừng.
Uyển Uyển nhảy cẫng lên, la lớn:
"Cha mẹ thành thân rồi! Con có gia đình trọn vẹn rồi!"
**
Buổi tối hôm đó, cả gia đình nhỏ cùng nhau ngắm pháo hoa trên nền trời sao ở A Lý Sơn.
Lam Tịnh Diễm nép vào lòng Vi Duy Phong, tay ôm Uyển Uyển, trong bụng còn có thêm một sinh mệnh nhỏ nữa đang lớn dần.
Cô khẽ thì thầm:
"Duy Phong, em thật sự rất hạnh phúc."
Anh mỉm cười, cúi đầu hôn lên tóc cô:
"Chúng ta sẽ mãi mãi như thế này, Tịnh Diễm. Mãi mãi."
Ánh pháo hoa nổ rực rỡ trên bầu trời, tựa như chứng nhân cho một tình yêu từng trải qua sóng gió, nhưng cuối cùng vẫn đơm hoa kết trái. lặng lẽ, nhưng vĩnh cửu.
Mùa xuân năm sau.
Trong căn nhà ấm cúng của gia đình nhỏ ở Đài Bắc, tiếng cười đùa vang lên không dứt.
Lam Uyển Uyển mặc một chiếc váy hoa nhỏ, cột hai bím tóc, đang cẩn thận bưng bát cháo bé xíu đến bên nôi em bé.
Trong nôi, một bé trai đỏ hỏn đang ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, thỉnh thoảng mím môi trong giấc mơ.
"Cha ơi, mẹ ơi, em trai con đẹp trai y như cha vậy!"
Lam Uyển Uyển vui vẻ nói, trong giọng nói tràn ngập sự tự hào.
Vi Duy Phong và Lam Tịnh Diễm ngồi bên sofa, nhìn cảnh tượng ấm áp trước mắt, trong lòng trào dâng niềm hạnh phúc khó tả.
**
Sau bao sóng gió, cuối cùng họ cũng có được cuộc sống bình yên như mong đợi.
Vi Duy Phong mỗi ngày đều cố gắng rút ngắn thời gian ở bệnh viện, tranh thủ về nhà sớm để chơi cùng Uyển Uyển và phụ chăm sóc em bé.
Lam Tịnh Diễm tuy vất vả, nhưng mỗi lần nhìn thấy hai đứa con, lòng cô lại ngập tràn niềm vui.
Những ngày tháng phải xa Uyển Uyển ngày nào như cơn ác mộng đã lùi xa mãi mãi.
**
Buổi tối, sau khi dỗ em bé ngủ yên, cả gia đình quây quần trong phòng khách.
Có thể bạn quan tâm
Lam Uyển Uyển ngồi trên đùi cha, nghiêng đầu hỏi:
"Cha ơi, em trai tên là gì vậy? Sao hôm trước cha mẹ còn chưa đặt tên cho em?"
Vi Duy Phong và Lam Tịnh Diễm nhìn nhau, mỉm cười.
Bọn họ đã bí mật chọn sẵn một cái tên, chỉ chờ Uyển Uyển hỏi để cùng công bố.
Vi Duy Phong xoa đầu Uyển Uyển, dịu dàng nói:
"Cha mẹ đã nghĩ kỹ rồi. Em trai con sẽ tên là Vi Thiếu Vũ."
"Thiếu Vũ? Ý nghĩa là gì vậy ạ?" Uyển Uyển tròn mắt hỏi.
Lam Tịnh Diễm cười dịu dàng giải thích:
"‘Duy’ là nối tiếp dòng họ, ‘Vũ’ là mưa nhẹ nhàng. cha mẹ hy vọng em trai con lớn lên sẽ giống như mưa xuân, nhu hòa, lặng lẽ nuôi dưỡng mọi điều tốt đẹp."
"Wa!" Uyển Uyển reo lên, vỗ tay lốp bốp. "Con thích tên này lắm! Em Thiếu Vũ nhất định sẽ ngoan, giống con!"
Vi Duy Phong ôm cả hai mẹ con vào lòng, khẽ nói:
"Gia đình chúng ta, từ nay về sau, sẽ mãi mãi hạnh phúc như thế này."
Lam Tịnh Diễm nép vào ngực anh, cảm nhận hơi ấm quen thuộc.
Nơi đây, chính là ngôi nhà cô từng mơ ước. nơi có tình yêu, có tiếng cười, có bàn tay nắm lấy tay mình suốt đời.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng trong như gương, soi xuống mái nhà ngập tràn yêu thương.
...
Cuộc đời bọn họ, dù từng có những tổn thương, hiểu lầm, chia ly...
Nhưng cuối cùng, vẫn có thể cùng nhau nắm tay đi đến cuối con đường. bình yên, dịu dàng và trọn vẹn.
*****
Trải qua bao sóng gió, hành trình của Lam Tịnh Diễm và Vi Duy Phong cuối cùng cũng khép lại với những mảng màu hạnh phúc vẹn tròn. Từ một cô gái ngây thơ, vì yêu mà gánh trên vai những hi sinh quá sức chịu đựng, Lam Tịnh Diễm đã trưởng thành. Cô không còn là người chỉ biết cúi đầu chấp nhận mọi sắp đặt của số phận; cô dám đấu tranh, dám bảo vệ tình yêu và con gái mình. Lam Uyển Uyển. Qua bao lần tổn thương và mất mát, trái tim của Tịnh Diễm vẫn giữ được vẻ trong sáng hiếm có. Đó cũng chính là điều khiến Vi Duy Phong, người đàn ông tưởng chừng đã sắt đá vì những vết thương lòng trong quá khứ, một lần nữa mở lòng, một lần nữa biết thế nào là yêu thương trọn vẹn.
Chặng đường họ đi không hề dễ dàng. Từ hiểu lầm thân phận, đau đớn chia ly, đến những âm mưu nham hiểm nhằm chia rẽ họ, tất cả đều như những thử thách cần thiết để tôi luyện nên một tình yêu đủ sâu, đủ mạnh, để không gì có thể phá vỡ được. Vi Duy Phong cũng thay đổi. Từ một người đàn ông chỉ biết đến lý trí và sự nghiệp, anh học cách buông bỏ lòng kiêu hãnh, học cách dịu dàng, học cách tin tưởng. Bên cạnh Lam Tịnh Diễm, anh không chỉ tìm thấy tình yêu, mà còn tìm lại chính bản thân mình, tìm được niềm tin vào những điều tốt đẹp tưởng như đã mất.
Lam Uyển Uyển, cô bé ngây thơ ra đời trong hoàn cảnh éo le, cuối cùng cũng được sống trong vòng tay ấm áp của cha mẹ. Không chỉ là kết tinh tình yêu của hai con người, Uyển Uyển còn là chứng nhân cho hành trình trưởng thành và tha thứ của họ. Hình ảnh bé con ríu rít gọi cha, mẹ trong ngôi nhà ngập tràn tiếng cười, là món quà lớn nhất mà định mệnh ban tặng cho Lam Tịnh Diễm và Vi Duy Phong, sau tất cả những đớn đau mà họ đã nếm trải.
Câu chuyện này khép lại, nhưng dư âm của nó còn mãi. Đó là dư âm của sự hy sinh thầm lặng, của lòng tin không từ bỏ, của tình yêu mạnh mẽ đủ sức đánh bại mọi thử thách. Lam Tịnh Diễm chưa bao giờ là một nữ chính hoàn hảo theo kiểu lý tưởng hóa. Cô có nỗi sợ hãi, có phút yếu lòng, có những lần muốn từ bỏ. Nhưng chính những điểm không hoàn hảo ấy lại làm cô trở nên chân thực, gần gũi, để mỗi độc giả đều có thể thấy một phần bản thân mình trong cô. Còn Vi Duy Phong, người đàn ông mang vết sẹo trong tim, cũng cần trải qua mất mát mới có thể nhận ra: yêu một người là chấp nhận quá khứ của họ, là học cách trưởng thành cùng nhau, không phải chỉ trông đợi vào những thứ hoàn hảo.
Nếu nói về bài học lớn nhất mà câu chuyện gửi gắm, thì có lẽ đó chính là: tình yêu đích thực không phải là những lời thề non hẹn biển, mà là sự kiên nhẫn, bao dung và không ngừng nỗ lực vì nhau mỗi ngày.



