Hôn Nhân Không Có Tình Yêu - Chương 01
Nếu hỏi tôi, cuộc đời này tôi sợ nhất điều gì, có lẽ tôi sẽ trả lời là… bỏ lỡ.
Có những thứ, tôi từng nghĩ chỉ cần mình cố gắng thêm một chút, chờ đợi thêm một chút, thì mọi thứ sẽ trở thành hiện thực. Nhưng hóa ra, thời gian trôi đi không chờ đợi ai cả, càng không chờ đợi một người cứ mãi đứng yên như tôi.
Tôi từng là một vũ công đầy triển vọng, được các thầy cô khen ngợi, được bạn bè ngưỡng mộ. Nhưng chỉ vì một cú ngã trên sân khấu năm 16 tuổi, mọi thứ bỗng chốc sụp đổ. Ước mơ tan vỡ, đôi chân từng kiêu hãnh của tôi không còn đủ sức nâng tôi lên sân khấu thêm lần nào nữa.
Khi ấy, người duy nhất chạy đến bên tôi, ngăn mọi người đụng vào vết thương của tôi, rồi gọi cấp cứu, là anh – Hoàng Phong.
Có lẽ, ngay từ giây phút đó, tôi đã thích anh. Nhưng thích thì sao chứ? Tôi chưa từng dám nói ra. Bởi bên cạnh anh, luôn có cô ấy – Kiều Ngọc Diễm, em gái tôi.
Tôi cứ nghĩ, chỉ cần ở bên anh, chỉ cần được làm vợ anh, thì dẫu anh không yêu tôi, tôi cũng cam tâm tình nguyện. Tôi đã tự thuyết phục mình như vậy suốt 5 năm dài.
Nhưng suốt 5 năm ấy, anh chưa từng cười với tôi như cách anh cười với cô ấy. Anh chưa từng tặng hoa cho tôi, chưa từng nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng ấy. Đối với anh, tôi chỉ là một trách nhiệm, là người mẹ của con trai anh, là người vợ do gia tộc anh sắp đặt.
Cho đến khi tôi nhìn thấy tấm poster kia – tấm poster mà lẽ ra, nhân vật chính phải là tôi, nhưng cuối cùng lại là Kiều Ngọc Diễm. Tôi nhận ra, hóa ra cuộc đời tôi chưa bao giờ thật sự thuộc về tôi. Hóa ra, dù tôi có cố gắng đến đâu, chỉ cần cô ấy xuất hiện, tôi sẽ mãi bị lu mờ.
Tôi đã bỏ đi, rời khỏi căn biệt thự lộng lẫy ấy, rời khỏi cuộc hôn nhân đầy vết nứt ấy, rời khỏi cả những giấc mơ mà suốt mười năm qua tôi vẫn chưa dám buông bỏ.
Tôi chọn bắt đầu lại, dù đã 26 tuổi, dù đã từng ngã đau đến mức không thể đứng dậy. Tôi chọn trở về với múa, trở về với đam mê duy nhất mà tôi từng sống chết giữ lấy. Và rồi tôi gặp cậu ấy – Ngô Trí Thành, người đồng đội năm xưa, người đã cho tôi một cơ hội để được đứng trên sân khấu thêm một lần nữa.
Tôi biết, câu chuyện của tôi không phải cổ tích. Tôi không có một vị hoàng tử đến giải cứu. Tôi tự cứu mình. Tôi tự bước ra khỏi bóng tối của những tháng năm bị bỏ rơi, tự bẻ gãy xiềng xích của cuộc hôn nhân sắp đặt, tự leo lên sân khấu mà tôi từng gục ngã, và tự thắp lại giấc mơ đã tắt từ lâu.
Đây là câu chuyện về cuộc đời tôi – một vũ công từng bị gãy cánh, một người phụ nữ từng bị phản bội, một người mẹ từng bị con trai lạnh nhạt, nhưng vẫn kiên cường bước tiếp. Bởi tôi tin, chỉ cần tôi còn sống, chỉ cần tôi còn khát khao, thì không ai có quyền tước đi ánh hào quang của tôi.
Và… nếu bạn muốn biết, liệu cuối cùng tôi có thể giành lại giấc mơ của mình, liệu tôi có thể tìm thấy tình yêu đích thực, hay tôi sẽ lại một lần nữa gục ngã trên con đường chông gai ấy… hãy lắng nghe câu chuyện này, câu chuyện của tôi – Kiều Nhiên.
*****
Tin em gái Kiều Ngọc Diễm về nước nhanh chóng leo lên top tìm kiếm. Dù sao cô ấy cũng là diễn viên múa nổi tiếng từ nhỏ. Trong đoạn video phỏng vấn, cô mặc chiếc váy đỏ rực rỡ, vẫn kiêu sa và toát ra khí chất kiều diễm như mọi khi.
Nhưng điều khiến tôi chú ý lại là tấm ảnh cuối cùng.
Qua khung cửa kính xe hạ xuống một nửa, đầu của Kiều Ngọc Diễm vừa hay che đi một phần gương mặt người đàn ông ngồi bên cạnh. Dù không nhìn rõ toàn bộ diện mạo, nhưng chỉ cần thấy đường nét lông mày, sống mũi thẳng tắp và cằm góc cạnh ấy, tôi đã nhận ra ngay đó là ai.
Hơn nữa, tư thế hai người trong xe giống như đang hôn nhau.
Người hâm mộ của Kiều Ngọc Diễm lập tức phát cuồng, khắp nơi đều truy tìm danh tính chủ nhân chiếc xe.
Chỉ cần liếc mắt qua, tôi đã nhận ra đó là xe của chồng mình, Hoàng Phong. Dù sao cũng là chiếc Rolls-Royce Phantom phiên bản giới hạn toàn cầu, rất khó để nhầm lẫn.
Xem ra tối nay Hoàng Phong sẽ không về nhà.
Nghĩ vậy, tôi yên tâm chiếm trọn chiếc giường lớn rộng hơn hai mét trong phòng ngủ. Nửa đêm, một đôi tay lạnh lẽo chạm vào người khiến tôi bừng tỉnh.
“Tỉnh chưa?” Giọng anh vang lên rất lịch sự. “Xin lỗi, làm phiền em rồi.”
Tôi vẫn còn lơ mơ, mất vài giây mới hoàn hồn, ngồi dậy để nhường anh một nửa chiếc giường. Anh khẽ cúi người ôm lấy tôi.
“Xin lỗi,” tôi nói nhỏ, “em tưởng tối nay anh không về.”
Đèn trong phòng bật sáng, Hoàng Phong quay lưng lại phía tôi, chậm rãi cởi áo choàng tắm. Ánh sáng vàng ấm áp phủ lên bờ vai rộng và tấm lưng săn chắc của anh, tựa như một bức tranh sơn dầu tinh tế, toát lên vẻ mạnh mẽ và cuốn hút.
Chỉ một lát sau, bờ cổ ấy đã tiến sát lại gần tôi.
“Có thể hôn em không?” Anh hỏi rất nhỏ, nhưng thực chất anh không đợi câu trả lời của tôi.
Giữa những nụ hôn nóng bỏng ấy, tôi cảm nhận rõ từng giọt mồ hôi thấm dần trên cổ anh. Hoàng Phong chống một tay xuống giường, tay kia với vào ngăn kéo tủ đầu giường bên cạnh.
Anh khẽ nhíu mày, “Sao lại hết rồi?”
“Xin lỗi… em quên mua.” Tôi chậm rãi đáp, giọng có chút căng thẳng.
Anh nhìn tôi vài giây rồi nằm xuống bên cạnh, giọng vẫn bình thản như mọi khi: “Không sao, mai tan làm anh sẽ tiện đường mua về… một thùng.”
Một thùng… Nếu biết trước, tôi đã không giấu kỹ như vậy.
Tôi hít một hơi, cố giữ giọng bình tĩnh: “Vậy làm phiền anh.”
“Không có gì.”
Sáng hôm sau tỉnh dậy, bên cạnh tôi đã trống không.
Tôi nằm trên giường lướt điện thoại cho đến tận trưa. Hoàng Phong, người vừa nằm cạnh tôi đêm qua, đã xuất hiện trên khắp các trang tin.
Tổng giám đốc Tập đoàn Hoàng thị, Hoàng Phong, được mời tham dự buổi biểu diễn đầu tiên của Kiều Ngọc Diễm sau khi cô ấy về nước.
Lần này, cư dân mạng không chỉ tìm ra chủ nhân chiếc xe đêm trước, mà còn dùng đủ mọi cách phân tích. Họ cho rằng hai người chắc chắn đã qua đêm cùng nhau.
Bởi vì dù Hoàng Phong mặc chiếc áo sơ mi đen cổ cao, nhưng vẫn không giấu được vết hôn mờ trên cổ. Còn môi của Kiều Ngọc Diễm, khéo sao lại tróc một chút da. Chỉ nhìn thôi cũng có thể tưởng tượng tối qua của họ đã cuồng nhiệt đến mức nào.
Sự việc trở nên quá nóng, nhanh chóng có người trong cuộc lên tiếng tiết lộ – năm xưa, Hoàng Phong từng vì muốn cưới Kiều Ngọc Diễm mà tự nguyện từ bỏ quyền thừa kế Tập đoàn Hoàng thị.
Chỉ là vào phút cuối, Kiều Ngọc Diễm đã từ chối lời cầu hôn ấy. Cô không muốn từ bỏ sự nghiệp múa ballet đỉnh cao của mình để trở thành con dâu nhà họ Hoàng.
Nhiều năm sau gặp lại, người tình tuổi trẻ nay đều đã trở thành đỉnh cao trong lĩnh vực riêng. Mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ của họ, dường như vẫn chìm đắm trong thứ tình yêu mà năm xưa chưa kịp trọn vẹn.
Dưới bài báo là hàng loạt bình luận, phần lớn đều khen hai người xứng đôi.
Chỉ có một tài khoản vô danh lặng lẽ đăng vài dòng: “Giả đấy, anh ta có vợ rồi.”
Rất nhanh, bình luận này bị một đám người mắng chửi không thương tiếc.
“Có vợ thì sao? Ánh trăng tuổi trẻ làm gì có ai thay thế được!”
“Anh ấy rồi cũng sẽ ly hôn thôi, chắc chắn sẽ theo đuổi Kiều Ngọc Diễm lại mà.”
Tôi nhìn những dòng ấy, định bấm like thì dòng tin tức đang bàn tán lại bị thay thế bởi một tấm ảnh khác.
Đó là bức ảnh chụp phía sau sân khấu sau buổi diễn. Hoàng Phong tặng hoa cho Kiều Ngọc Diễm, cô ôm bó hoa to, cười tươi như một cô gái nhỏ được cưng chiều.
Còn Hoàng Phong, người vốn lạnh lùng ít khi biểu lộ cảm xúc, lại khẽ mỉm cười khi nhìn cô. Dù chỉ là một nụ cười nhạt, nhưng lại mang theo sự dịu dàng mà tôi chưa từng thấy.
Tim tôi khựng lại, cảm giác vừa chua xót vừa ngột ngạt dâng lên. Quen biết nhau hàng chục năm, kết hôn đã năm năm, vậy mà tôi chưa từng thấy anh cười với tôi như thế.
Anh cũng chưa từng tặng hoa cho tôi.