Khi Hiếu Thảo Chỉ Là Lời Nói - Chương 03
Khi tôi bưng bát trứng hấp ra, họ hàng vẫn đang trò chuyện rôm rả.
“Còn nhớ ngày xưa mỗi dịp Tết không? Không khí Tết khi đó vui biết bao! Toàn là đồ ăn tự tay làm, cả nhà quây quần bên bàn, sủi cảo ít nhất cũng có bốn loại nhân. Người lớn ngồi trò chuyện, xem tivi, trẻ con thì đốt pháo. Giờ đây, không khí Tết nhạt nhẽo quá!”
Lửa giận mà tôi cố kìm nén lại dần bùng lên.
Tôi khẽ cười lạnh.
“Hồi trước, cứ mỗi khi gần đến Tết, mẹ tôi đã bắt đầu tất bật chuẩn bị từ tháng Chạp. Nuôi gà, giết gà, nhào bột, băm nhân… từ sáng đến tối chẳng có lúc nào ngơi tay.”
“Tất cả rèm cửa trong nhà đều phải tháo xuống giặt sạch, từng góc từng ngóc ngách cũng phải lau chùi tươm tất.”
“Mọi người uống rượu, ăn uống no say rồi tùy tiện vứt xương, vỏ hạt khắp sàn. Mẹ tôi một mình dọn dẹp, quét đi quét lại không biết bao nhiêu lần.”
“Người này cần trà, người kia cần nước nóng…”
“Năm cuối cùng ấy, mẹ tôi đã kiệt sức lắm rồi. Nhưng ba vẫn nói muốn ăn bánh bao do mẹ làm, bảo rằng sau này sẽ không còn cơ hội nữa.”
Lời tôi vừa dứt, cả bàn ăn bỗng im bặt.
Mọi người quay lại nhìn tôi, ánh mắt đầy ngơ ngác.
Ba tôi nhíu mày, vẻ mặt có chút không vui:
“Mẹ mày thích nấu ăn mà. Năm đó, tao đã bảo bà ấy đừng làm nữa, nhưng bà ấy cứ khăng khăng đòi làm. Nếu không muốn thì đã chẳng ai bắt ép.”
Tôi rũ mắt xuống, chỉ cảm thấy buồn nôn.
“Ba thật sự không hiểu tại sao mẹ lại làm vậy sao? Mẹ đang cầu xin ba, cầu xin những người thân của ba và ông bà. Hy vọng, khi nhìn vào chiếc bánh bao mẹ làm, mọi người có thể đối xử tốt hơn một chút với con gái của mẹ.”
Ba tôi cau mày:
“Mày nói vậy là sao? Mọi người đối xử với mày không tốt chỗ nào? Đừng hỏi người khác đã cho mày cái gì, mà hãy tự hỏi mày đã cho người khác cái gì!”
Vừa dứt lời, những ánh mắt xung quanh liền hướng về tôi, dò xét từ bộ quần áo tôi đang mặc đến chiếc túi xách trên tay.
Cô cả đột nhiên lên tiếng:
“Tiểu Nguyệt, cháu thực sự kiếm được ba vạn một tháng à? Cháu xem em trai Tiểu Bồ của cháu…”
Có thể bạn quan tâm
Tôi mỉm cười nhạt:
“Xạo đấy.”
Thực ra là bốn vạn năm.
Cô cả lập tức thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu tràn đầy sự châm chọc:
“Cô đã bảo rồi mà. Con gái con đứa, nếu không làm trong tiệm mát-xa thì làm sao mà kiếm được ba vạn? Nói thật, con gái học nhiều để làm gì chứ?”
Bà ta đắc ý quay sang cô gái tóc vàng ngồi bên cạnh, giọng hào hứng:
“Đây là bạn gái của Tiểu Bồ nhà cô, Tiểu Hồng. Con bé chỉ học hết cấp hai thôi mà giờ đã kiếm được bốn, năm nghìn một tháng gửi về nhà. Giỏi lắm đấy!”
Cô ta tiếp tục thao thao bất tuyệt:
“Người ta làm trong lĩnh vực hiện đại cấp tiến đấy! Đầu tư cho khu công nghệ phát triển quốc gia! Nhận đầu tư trực tiếp từ trung ương, chuyên sản xuất thuốc sinh học công nghệ cao. Loại thuốc này thần kỳ lắm, chữa được cả trăm loại bệnh!”
Chú hai cũng hùa theo:
“Đúng vậy! Công ty con bé còn có nồi cơm điện đặc biệt, nấu cơm còn khác hẳn so với cơm thường, này…”
Ba tôi lập tức quay sang tôi, giọng đầy mỉa mai:
“Tiểu Nguyệt, nếu mày rảnh rỗi vậy thì đừng có bốc phét nữa. Lúc ở nhà chăm ông, cũng nên học hỏi Tiểu Hồng đi. Con bé bây giờ làm trong lĩnh vực tài chính đấy!”
Cô cả cười:
“Thế thì còn phải xem Tiểu Hồng có thời gian không. Con bé bận rộn lắm, hôm nay đến đây cũng là vì nể mặt ông nội đấy.”
Tôi chậm rãi mở một chai nước ngọt, uống một ngụm rồi thản nhiên nói:
“Trên đời này, chẳng có bữa trưa nào miễn phí.”